Đại đa số người nghe được câu nói như vậy, đều sẽ có phản ứng giống phản ứng của Hứa Mãn Huy
Hắn đẩy cánh tay Nhược Thương ra hai mắt trừng lớn tức giận nói “ Ngươi con mẹ nó nói cái gì đấy hả?!”
Không có người nào dám trực tiếp ở trước mặt hắn nói hắn không qua được đêm nay.
Hứa Mãn Huy cũng đã gặp qua không ít đại sư cao nhân, không có người nào mà không nói hắn mệnh mang phúc, làm việc thuận lợi.
Chỉ là một minh tinh nhỏ nhoi, vậy mà dám nguyền rủa hắn?
Nhược Thương khuôn mặt bình tĩnh, nói: "Tôi chỉ là đưa ra một cái góp ý mà thôi.”
Nhưng mà, cái góp ý này Hứa Mãn Huy không thích.
Hắn lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt khinh miệt nói: “Ngươi tin mệnh đúng không, ta lại muốn nhìn ngươi có tính được là bản thân mình đêm nay sẽ ăn một đấm ——”
Hắn giơ tay lên, nghĩ phải cho Nhược Thương một bài học.
Cách cho thần côn một bài học tốt nhất chính là quyền cước.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Nhược Thương thong dong duỗi tay tiếp một cái, bắt được nắm đấm đang muốn đánh người của hắn, thuận thế bắt chéo tay hắn ra sau lưng
Hứa Mãn Huy chỉ cảm thấy khuỷu tay một trận đau nhức, hắn bị đau đến thiếu chút nữa quỳ xuống.
Trán hắn đổ mô hôi, sắc mặc trắng bệch, vừa nhỏ giọng kêu một tiếng đã bị mạnh mẽ đẩy ra xa 5 mét.
Hứa Mãn Huy thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng hỏi nhẹ nhàng: “Hứa thiếu, lúc trước bị người ta đánh một lần, còn chưa đủ cho anh một bài học sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng nghe vào trong tai Hứa Mãn Huy lại giống như tiếng sấm.
Chuyện đó không thể nào có người biết, nhưng bây giờ lại bị một người xa lạ nói ra, Hứa Mãn Huy rốt cuộc cũng không duy trì được biểu cảm trên mặt.
Đầu óc hắn rối bời, nhảy dựng lên chỉ vào Nhược Thương, lớn tiếng: “Là ngươi làm đúng không!”
Hắn lớn tiếng như vậy, tầm mắt của những người xung quanh đều dời tới.
Ở trung tâm mọi chuyện Hứa đại thiếu đưa tay chỉ thắng vào một người trẻ tuổi.
Khuôn mặt người nọ tuấn tú, quần áo thẳng tắp, bĩnh tĩnh thong dong nghênh đón chỉ trích.
Cậu thậm chí còn hơi nghiêng đầu, nhắc nhở Hứa Mãn Huy đang thẹn quá thành giận: “Hứa thiếu, chuyện này không có bí mật như anh tưởng đâu. Ít nhất khi tôi nhìn thấy anh, tôi liền biết.”
"Ít ở chỗ này giả thần giả quỷ cho ta.” Hứa Mãn Huy không màng hình tượng hùng hổ dọa người
Hắn tức muốn hộc máu hô: “Bảo an! Kêu bảo an lại đây cho tôi!”
Hứa Mãn Huy bị người ta chọc ghẹo hai câu, thế nhưng không màng danh dự kêu bảo an, đại sảnh liền ồn ào lên.
Người ở đây đều nhỏ giọng bàn tán.
“Sao lại thế này?”
“Hình như cái cậu Nhược Thương biết bí mật của Hứa thiếu.”
Ngao Ứng Học nghe được như thế thì cảm thấy đau đầu không thôi, chạy nhanh đến nhận lỗi: “Hứa thiếu, Nhược Thương không phải có ý này.”
Hứa Mãn Huy giương cằm lên: “Có ý gì đi chăng nữa thì đều muộn rồi!”
Hắn nhìn thấy bảo an từ xa chạy đến, chỉ vào Nhược Thương lạnh giọng quát: “ Đem cậu ta đuổi ra ngoài cho tôi---”
“Khụ khụ!”
Một trận ho khan truyền đến, đánh gãy mệnh lệnh kiêu ngạo của Hứa Mãn Huy.
Hứa Mãn Huy chuẩn bị nhìn xem ai không có mắt như vậy.
Vừa quay đầu, lại thấy trợ lý của cha hắn điên cuồng nháy mắt ra hiệu với hắn.
Cách đó không xa, cha hắn Hứa Dân Cường đang cau mày bước nhanh đến, người đi bên cạnh là chủ tịch Bành Dật của công ty giải trí Hạo Miểu.
Hứa Dân Cường nhìn hiện trường một mảnh hỗn loạn, trầm giọng nói: “Sao lại thế này?”
“Cha.” Nhìn thấy cha mình, Hứa Mãn Huy không biết thu liễm, ngược lại còn cáo trạng: “Người này vậy mà dám nguyền rủa con!”
Nhược Thương đối mặt chỉ trích, bất đắc dĩ thở dài.
Không hiểu sao mà cậu gặp phía trước một tên Cố Ích, hiện tại một tên Hứa Mãn Huy, đều nói cậu nguyền rủa bọn hắn?
Tất cả mọi người chờ xem màn kịch Hứa Dân Cường chống lưng cho Hứa Mãn Huy, đuổi Nhược Thương đi ra ngoài.
Nhưng là, Hứa Dân Cường trầm mặt xuống, nổi giận nói: “Hồ nháo, vị này là khách quý Bành tổng tự mình mời tới, ngươi còn không biết lễ phép như vậy.”
Hứa Mãn Huy ngày thường kiêu ngạo, mặc kệ làm chuyện gì đều có Hứa Dân Cường dọn dẹp cục diện rối rắm.
Vốn tưởng rằng cha hắn sẽ đứng về phía mình, làm sao biết cha hắn lần này lại không đứng ra bảo vệ hắn.
Là vì một minh tinh nhỏ nhoi không có tên tuổi!
Sắc mặt Hứa Mãn Huy tức giận đến xanh mét.
Bành Dật bỗng nhiên đi ra hoà giải, nói: “Lão Hứa, người trẻ tuổi có mâu thuẫn là chuyện bình thường, không cần thiết trước công chúng náo loạn đến khó coi như vậy.”
Ông chậm rãi đi qua, dò hỏi: “Nhược Thương, vừa rồi cậu với Hứa thiếu nói cái gì, có thể nói lại hay không?”
Bành Dật ngữ khí khách khí, thái độ cung kính, thậm chí còn hơi thấp cúi đầu.
Lấy địa vị chủ tịch của công ty Hạo Miểu của Bành tổng, từ trước tới này đều chỉ có người khác cúi đầu với ông.
Ông cúi đầu như vậy, mọi người nhìn sang Nhược Thương đều phải trố mắt kinh ngạc.
Nhược Thương nhìn Bành Dật, từ đầu đến cuối đều thản nhiên.
Cậu nói: “Tôi nói Hứa thiếu không nên đi quán bar, nếu không sẽ không qua được đêm nay, hậu quả không thể cứu vãn nổi.”
"Có cái rắm!" Hứa Mãn Huy lại nghe xong lời nguyền rủa mình chết không đối chứng, cơn tức giận từ trong lòng lại dân lên: “Ta đã gặp Đỗ tiên sinh, cung phụng hơn bảy vị Phật, ngươi thì tính là cái gì mà nói ta mệnh không tốt.”
“Chát!” một tiếng, Hứa Dân Cường giơ tay đánh con mình một cái tát!
Hành động xảy ra bất thình lình, mọi người vây xem kinh ngạc hít hà một hơi.
Hứa Dân Cường có tiếng bao che cho con, hiện tại vừa ra tay, làm tất cả mọi người đều kinh sợ tới mức không nhẹ.
Chính là Hứa Dân Cường thần sắc như thường, tầm mắt chết chóc nhìn chằm chằm Hứa Mãn Huy, ngữ khí cường ngạnh nói: “Ngươi uống say nói bậy bạ cái gì đó!”
Hứa Mãn Huy bị một cái tát đánh tỉnh, hắn nói lời không nên nói, nhưng cha hắn vậy mà trước công chúng không cho hắn mặt mũi!
Hắn che lại khuôn mặt đau nhức, nhìn cha mình với vẻ mặt hoài nghi.
Âm nhạc của đại sảnh bữa tiệc nhẹ nhàng, nhưng nghe vào trong tai hắn lại không khác gì trào phúng.
Những ánh mắt kinh hoảng, nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, ở trong mắt hắn không khác gì đang cười nhạo hắn.
Đôi mắt hắn tràng ngập sự tức giận, nhìn Nhược Thương với ánh mắt căm thù.
Kẻ này như vậy mà làm cho cha hắn đánh hắn một cái tát!
Hứa Mãn Huy đang muốn lại gần Nhược Thương một chút.
Nhưng vai phải và cổ tay đều co rút đau đớn, nhắc nhở hắn những chuyện vừa xảy ra.
Bàn về sức mạnh, thế lực, Hứa Mãn Huy không phải đối thủ của Nhược Thương.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, im lặng oán giận, trong đầu nhanh chóng tự hỏi, phải làm sao để dạy cho người này một bài học.
Hứa Dân Cường lại lạnh giọng thúc giục: "Mau xin lỗi Nhược Thương.”
Hứa Mãn Huy không còn cách nào khác, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Tôi xin lỗi.”
Trong mắt Hứa Mãn Huy giấu đi cừu thị* , con mắt hình viên đạn lướt qua Nhược Thương, nói xong liền đi.
Hắn một đường nổi giận đùng đùng, những người vây xem sợ tới mức lùi ra sau vài bước, miễn cho bị Hứa thiếu hung ác giận chó đánh mèo.
Một trò hề kết thúc.
Người chủ trì của bữa tiệc từ thiện chạy nhanh lên sân khấu, dùng âm thanh lớn nói bắt đầu nhập tiệc.
Dưới ánh mắt của Hứa Dân Cường mọi người trong bữa tiệc tự giác tản ra xung quanh
Nhưng mà, lại không che nổi âm thanh bàn luận.
Nhược Thương ngồi ở bàn đầu tiên, bên trái là Bành Dật và Hứa Dân Cường nói những lời lịch sự, bên phải là Ngao Ứng Học tuyệt vọng nói: “Xong rồi, xong rồi!”
Có rất nhiều tiếng cười phát ra từ phía sau.
“Minh tinh này lai lịch không nhỏ, lần đầu tiên tôi thấy Hứa Mãn Huy bị cha hắn đánh.”
“Ha ha, đây là kết cục của cái thói kiêu ngạo, một cái tát của Hứa Dân Cường thật là dứt khoát.”
“Hứa Mãn Huy rốt cuộc cũng xui xẻo, nhưng Nhược Thương khẳng định cũng xui xẻo, haiz lớn lên còn rất đẹp, đáng tiếc.”