Cũng chỉ trong vòng hai giờ, tất cả đồ vật đều đã chuẩn bị ổn thoả, phòng Hứa Mãn Huy trừ bỏ cái giường lớn thì chỉ có một cái bàn theo như yêu cầu của Nhược Thương.
Tất cả chuẩn bị ổn thoả, Hứa Mãn Huy đã bỏ chăn đắp trên người ra, mặc áo ngủ bị cột vào trên giường.
Bốn góc giường là bốn vệ sĩ cường tráng, lúc nào cũng có thể trấn áp Hứa đại thiếu gia nếu hăn vùng vẫn quá mạnh.
Bọn họ vừa nâng mắt, là có thể nhìn thấy "Đại sư" không giống như tưởng tượng của họ.
Nhược Thương mặc áo sơ mi sáng màu và chiếc quần dài màu tối, tương phản rõ ràng với chiếc bàn bày đầy bùa chú màu vàng và đỏ trước mặt.
Cậu đứng sau ngọn nến trên bàn, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, không giống như là đạo sĩ chuẩn bị trừ tà, mà càng như là minh tinh nghiêm túc cầu phúc ở nghi thức khởi động máy.
Nhược Thương chuyên chú đốt hương nến.
Ánh nến lung linh, chỉ chốc lát sau, cả phòng liền tràn ngập hương khói nhàn nhạt.
Trên bàn bày chu sa, nghiên mực cùng bút lông, giấy Tuyên Thành.
Nhược Thương cầm lấy bút, nhúng chu sa vào nghiên mực, cái gì cũng chưa nói, di chuyển bút nhịp nhàng, nét bút đơn giản viết viết vẽ vẽ, trên mặt giấy xuất hiện mấy nét đỏ.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Hứa Dân Cường hoảng sợ nhìn về phía Nhược Thương.
Ông đã từng gặp qua vô số đạo tràng pháp sự, không có một lần nào không có tụng kinh, không bái thiên địa, không mời Tổ sư gia.
Nhưng mà, nhìn Nhược Thương viết rất chuyên chú.
Chữ viết trang trọng, mượt mà từ phải sang trái.
Bùa chú đỏ đậm uốn lượn quanh co, nhìn không ra là đang viết chữ gì.
Người bình thường luôn chọn tránh xa những chuyện thần bí.
Hứa Dân Cường đứng bên cạnh vốn còn do dự muốn ngăn cản cậu, nhưng khi thấy tờ giấy viết chữ loằng ngoằng kia rất giống những lá bùa của các cao nhân nên đành phải im lặng.
Lúc này, Đỗ tiên sinh trốn ở phòng kế bên Hứa Mãn Huy thông qua camera thấy được rõ ràng.
Ông ở trước màn hình cả người sững sờ, không thể tin vào hai mắt của mình.
Đạo giáo có 86 phái, các phái đều có phương pháp tu hành riêng.
Bùa chú, đan dược, trận pháp, triệu hoán không phải trường hợp cá biệt, đều là đạo sĩ, học ở những môn phái khác nhau, cũng khác nhau về công pháp cảm ứng thiên địa xu cát tị hung.
Đỗ tiên sinh theo học tại một môn phái nhỏ ở sâu trong núi và cũng chưa bao giới coi mình là đệ tử chính thống của Toàn Chân giáo hay Chính Nghĩa giáo.
Bởi vì các công pháp tu hành của ông thực sự rất đơn giản, không quá khó hiểu nhưng lại mơ hồ nên không nằm trong 86 phái, nhưng vẫn nằm trong một nhánh của Đạo giáo.
Nhưng hiện tại, ông nhìn ra được, Nhược Thương viết chính là bùa «Thanh Tĩnh Kinh », hình chữ quỷ dị, là một lá bùa chính thống.
Mỗi lần viết một chữ, tương đương với việc hoàn thành một lá bùa.
Nét bút bay lên lại hạ xuống, ngăn chặn tất cả quỷ quái trong vòng 1 mét vuông xung quanh nhưng lại không ai thấy.
Thời gian mà tên đồ đệ đi theo Đỗ tiên sinh cũng không dài.
Hắn nhìn theo hướng của Đỗ tiên sinh đang nhìn , chỉ có thể nhìn thấy Nhược Thương viết một tờ giấy xiêu vẹo, nhìn giống như là bùa chú nhưng lại không có một quy tắc nào.
Nhưng mà Đỗ tiên sinh xem đến chuyên chú, làm cho hắn không nhịn được hỏi “Sư phụ, người này rốt cuộc có lai lịch gì.”
Đỗ tiên sinh nắm chặt bàn tay ở sau lưng, cau mày nhìn chăm chú hình ảnh, nhỏ giọng nói “Im lặng.”
Cách vách không có ai nói chuyện, trong phòng Hứa Mãn Huy cũng không ai dám lên tiếng.
Nhược Thương lưu loát viết xong một lá bùa «Thanh Tĩnh Kinh », giơ tay đặt trên ngọn nến đốt , làm cả phòng đầy khói .
Cậu không có niệm chú, cũng không có bấm tay niệm thần chú.
Im lặng vẽ bùa, vẽ xong một lá lại đốt đi.
Mùi tro tàn nhàn nhạt dần dần tỏa ra khắp phòng.
Khi lửa tắt, ngoài mùi hương khói còn có hơi thở của núi non, rừng cây, bụi cây, sông suối mang đến.
Hứa Dân Cường nhìn nhìn, chìm trong suy nghĩ.
Ông cũng giống với mọi người, ngơ ngác nhìn chằm chằm đầu bút của Nhược Thương, ánh mắt theo dõi từng nét chữ một.
Ông cảm thấy chính mình nhìn ra ảo giác.
Nếu không làm sao có thể nhìn thấy một mảnh hương khói lượng lờ bên trong phòng, ngửi được sương sớm trong trẻo, nghe tiếng nước nhỏ giọt róc rách.
Lá bùa được đốt hết, loé lên ánh sáng xanh, làm lòng ông không còn hoảng loạn.
Dường như trong ánh sáng này, con trai ông đang ngủ ngon lành.
Ba ngày, ông lần đầu tiên có thể bình tĩnh chờ đợi buổi tối đến.
Nếu cho Hứa Dân Cường một chiếc giường, ông cảm thấy mình có thể ngủ ngay lập tức.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nến càng thêm sáng ngời.
Nhược Thương ngừng bút, cậu hướng ánh nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên phát hiện một đạo hơi thở mà người thường không thể phát hiện, thế như chẻ tre xuyên qua màn đêm, lao vào trong phòng.
Ngọn nến trên bàn, hương khói cũng dần trở nên hỗn loạn.
Dường như Hứa Mãn Huy có dấu hiệu sắp tỉnh lại, thân thể hắn bắt đầu run rẩy.
Cho dù có dây thừng trói, cũng không có thể hoàn toàn khống chế được hắn.
Vệ sĩ xung quanh lập tức hành động, duỗi tay ra ngăn chặn tay chân của Hứa Mãn Huy không cho hắn cử động.
Hứa Dân Cường sợ hãi hô to: “Đại sư!”
Nhược Thương thong thả ung dung mà xếp giấy Tuyên Thành.
Giấy Tuyên Thành được gấp thành hình nhỏ mà dài, rộng nửa ngón tay, trông có vẻ cứng và sắc, bên trong còn ẩn hiện dấu vết của chu sa đỏ.
Cậu cầm giấy Tuyên Thành đã được gấp xong xuôi, nhắm ngay Hứa Mãn Huy mà ném, thế mà lại có thể chặt đứt dây thừng thuận tiện xé toạc áo ngủ đang mặc trên người hắn ra.
Vệ sĩ khϊếp sợ mà nhìn dây thừng bị lưỡi dao bằng giấy sắc bén chặt đứt như cắt dậu hủ.
Ngẩng đầu lên thì chỉ thấy khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng dưới ánh nến, lộ ra vẻ quỷ dị âm trầm.
Lúc trước Hứa Dân Cường còn có không tin tưởng lắm vào năng lực của cậu, nhưng chỉ trong chốc lát sự không tin tưởng ấy liền biến mất sạch sẽ.
Ông trông coi con mình 2 buổi tối, biết được dây thừng này có bao nhiêu chắc chắn.
Hứa Mãn Huy thường xuyên mặc áo ngủ kiểu dáng này, tuy chất vải là tơ tằm nhưng cũng không phải là thứ mà một tấm giấy Tuyên Thành mền mại có thể cắt đứt được!
Không cần dài dòng, cũng không có mánh khoé gạt người gì cả, Nhược Thương chỉ một đòn liền kết thúc nhanh gọn.
Hứa Dân Cường quay đầu nhìn theo động tác của Nhược Thương, muốn làm rõ xem rốt cuộc cậu ta đã làm như thế nào.
Ông nghĩ, nói không chừng là giấu dao ở trong đó đi?
Cuối cùng, ông lại phát hiện Nhược Thương bình tĩnh đem lưỡi giấy dài đặt trên ngọn lửa đốt, khi ngọn lửa cháy đến bên trong chữ viết, hiện ra một sợi khí đen.
Ánh lửa sáng trưng, ánh sáng màu xanh và khí đen xuất hiện từ trong lá bùa phát ra làm cho mọi người có chút hoảng hốt.
Năm đôi mắt tràn ngập biểu cảm không thể tưởng tượng được, nhìn chằm chằm hành động Nhược Thương.
Nhược Thương đốt ba nén hương, rốt cuộc bây giờ mới bái tổ sư.
Sau đó bưng đĩa chu sa, cầm bút lông, đứng ở cạnh mép giường.
Ánh mắt cậu chăm chú, giọng nói trầm thấp, nói: “Đem hắn giữ cho chặt.”