“Tôi biết cô có một căn hộ hai phòng ngủ ở trung tâm thành phố.”
Lục Phong Vi gật đầu, điều này là đúng sự thật, tuy không biết vì sao người này biết được. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì chứ?
“Tôi cũng có thể cho anh một căn ở đó.” Chỉ cần đừng sống chung với cô là được. Người ta còn chưa có bạn trai đâu, sống chung với một người đàn ông trưởng thành như anh ta là chuyện quỷ gì.
“Không, tôi nói là muốn sống cùng cô.”
Cô thật sự muốn đánh người!
“Anh là fan của tôi à?”
“Không.” Thật là phũ phàng!
“Vậy tại sao lại phải ở cùng tôi? Ở cùng nhau tôi được lợi ích gì chứ?” Khéo có khi bị paparazzi chụp được thì khổ cái thân.
“Thứ nhất, tôi có thể giúp cô canh nhà, bảo vệ cô khỏi mấy kẻ quấy rầy. Thứ hai, tôi biết nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Thứ ba, tôi có thể cho cô máu, cô không cần lén lút đến đây nữa.”
Lục Phong Vi gật gù, điều kiện anh ta đưa ra đúng là rất có sức thuyết phục. Tuy nói chung cư có bảo vệ nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy kẻ quấy rầy, đặc biệt là mấy người sống cùng chung cư. Cô cũng không biết nấu ăn, thường hay ăn ở bên ngoài và khá cẩu thả, mỗi lần tìm đồ đều mất rất nhiều thời gian. Cuối cùng, máu mỗi tháng không cần lén lút tìm nữa cũng là chuyện tốt…
“Nhưng mà…”
“Cuối cùng, tôi không có hứng thú với cơ thể của cô.” Anh ta không chớp mắt nói ra. Phong Vi bĩu môi, dáng người cô thuộc hàng cực phẩm, trước cong sau vểnh, eo nhỏ chân dài không chỗ nào chê được cả. Vậy mà anh ta lại nói không có hứng thú.
Hay anh ta là gay? À, rất có khả năng nha.
“Thật sự không có hứng thú?” Phong Vi đi lại gần anh ta, dùng ngón tay chọc nhẹ lên lớp áo sơ mi. Độ đàn hồi tốt, xem ra cũng có chút cơ bắp.
Đối phương đối với sự trêu chọc này của cô không có chút phản ứng nào làm Phong Vi an lòng. Được nhiều cái lợi thế này cũng tốt. Còn nếu anh ta dám lừa cô, cô sẽ cho anh ta cơ hội may mắn trở thành người đầu tiên bị cô hạ sát tâm.
“Không có.”
“Được, vậy theo tôi.”
Ra khỏi bệnh viện rồi, Phong Vi mới tần ngần nghĩ về quyết định này của mình. Đúng hay sai đây? Nhìn anh ta đúng là rất đáng tin, nhưng mới gặp nhau lần đầu đã dẫn về nhà thì có hơi…
Thôi kệ đi, cứ coi như kho máu dự trữ cũng được. Anh ta là bác sĩ, lấy máu cho cô cũng dễ hơn rất nhiều.
“Anh tên gì vậy?” Phong Vi hỏi.
“Dĩ Khanh.” Anh ta trả lời rất ngắn gọn.
Lục Phong Vi là người vô cùng đơn giản. Lúc nhỏ thì sống như công chúa trong ngôi biệt thự cổ kính, lớn lên trở thành người nổi tiếng nhưng phía sau luôn có người giúp cô giải quyết rắc rối. Phong Vi lớn lên vô lo vô nghĩ, tính cảnh giác tự nhiên cũng thấp hơn người thường.
Dĩ Khanh nhìn cô gái thấp hơn mình mấy mươi centimet, cô đứng chỉ tới được vai anh mà thôi. Chuyện cô là ma cà rồng anh đã biết từ hai tháng trước, nhưng cố tình đợi tới lúc này mới bắt quả tang. Quả nhiên, con mèo con này một chút nghi ngờ cũng không có đã bị mắc lừa.
Đơn thuần như vậy mà thật sự mang dòng máu của “quỷ” trong người sao?
Căn hộ rộng rãi nằm ở tầng ba của chung cư. Bên trong không quá gọn gàng, hầu như đồ vật đều là bị ném xung quanh một cách tùy ý. Quần áo nằm vương vãi khắp nơi, Phong Vi cười gượng nhặt lấy mấy cái áo rồi để sang một góc.
Nhà bếp có đầy đủ dụng cụ nấu ăn nhưng trong tủ lạnh chỉ toàn là đồ ăn vặt và trái cây, gia vị cũng đã hỏng từ lâu. Trong thùng rác cũng có nhiều vỏ thức ăn nhanh, vỏ đồ hộp,…
“Anh ở phòng bên trái, tôi ở bên phải. Đây là chìa khóa nhà.” Phong Vi đưa cho anh hai cái chìa khóa và một tấm thẻ. Một là chìa khóa cửa nhà, một là chìa khóa phòng anh. Còn về tấm thẻ là thẻ ra vào chung cư, cô có hai tấm.
“Cảm ơn.”
Trời đã khuya, Phong Vi cũng không nán lại lâu mà vào phòng ngủ. Căn phòng thiếu nữ màu tím hoa cà, điểm xuyến thêm chút xanh lơ làm người ta dễ chịu. Vùi đầu vào chăn êm làm Phong Vi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Một ngày như bao ngày, cô mặc váy ngủ đi ra ngoài phòng khách, hoàn toàn quên mất trong nhà đã có thêm một người. Phong Vi định đặt thức ăn nhanh, bỗng lại ngửi thấy trong phòng bếp có mùi rất thơm.
Trứng ốp la, xúc xích rán và bánh mì nướng, ăn kèm với một chút rau xanh. Bữa sáng dành cho hai người đặt ở trên bàn ăn. Người đàn ông đeo tạp dề đang rót hai ly nước cam.
“Trong nhà chỉ có bao nhiêu đây, cô ăn tạm đi.”
Phong Vi có cảm giác hình như có gì đó không đúng lắm. Rõ ràng cô mới là chủ nhà, lời vừa nói ra phải là cô nói mới đúng chứ! Nhưng mà chỉ đành chịu thôi, ai bảo cô không biết nấu ăn.
Phong Vi ngồi xuống ăn bữa sáng. Lâu rồi mới ăn đồ tự nấu, tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Cô nhanh chóng ăn phần của mình, lúc uống nước cam thì đối phương đi rửa bát.
“Để tôi giúp.”
“Không cần, cô sẽ làm vỡ đĩa.”
“Anh đừng có xem thường tôi.” Phong Vi xắn tay áo lên, tranh mấy cái đĩa với Dĩ Khanh. Quả nhiên chưa đầy ba mươi giây sau, trong phòng bếp vang lên âm thanh đĩa vỡ.
“Ai da, tôi…”
“Biết ngay mà.” Dĩ Khanh thở dài, cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ lên ném vào sọt rác. Ngón tay bị một mảnh vỡ cắt trúng, làm rỉ ra chút máu.
Trong không khí thoảng một mùi hương hơi ngọt, kí©h thí©ɧ khứu giác của Phong Vi. Đôi mắt to tròn tập trung nhìn vào vết cứa nhỏ xíu trên ngón tay anh. Đến lúc Phong Vi ý thức được, cô đã hoàn toàn ngậm ngón tay của đối phương vào trong miệng.