Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trong Nhà Có Nuôi Một Chàng Tiên Cá

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giấc ngủ của Hàn Phóng luôn rất kém. Dù có mệt đến mấy, anh cũng không thể ngủ sâu. Nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn sáu giờ, anh biết mình không thể ngủ lại được nữa. Quyết định rời giường, anh thay đồ và ra ngoài chạy bộ—một thói quen mỗi buổi sáng không thể thiếu của anh.

Hòn đảo này tuy không quá lớn, nhưng lại là hòn đảo duy nhất trong vùng, mang đến cho Hàn Phóng cảm giác bình yên và thoải mái. Sau gần hai tiếng đồng hồ chạy, cơ thể anh đã thấm ướt mồ hôi.

Hàn Phóng trở lại biệt thự, không gian bên trong vẫn tĩnh lặng, chưa có ai thức dậy. Chỉ có vài người hầu đi qua lại, chăm chỉ dọn dẹp. Tối qua, tiếng nhạc đã không ngừng lại cho đến gần ba, bốn giờ sáng, vì vậy có lẽ phải đến quá trưa mới có người dậy.

Ở đây không có gì để làm, sau khi ăn sáng, Hàn Phóng cảm thấy nhàm chán. Quyết định không chần chừ, anh một mình lái chiếc du thuyền nhỏ ra biển để hóng gió.

Khi đã cách hòn đảo một khoảng đủ xa, chiếc du thuyền liền dừng lại giữa đại dương mênh mông. Hàn Phóng bước ra từ buồng điều khiển, chỉ mặc một chiếc quần short ngắn và áo sơ mi trắng đơn giản, bộ trang phục này làm nổi bật cơ bắp săn chắc của cánh tay và đôi chân khỏe khoắn của anh.

Anh hướng về phía đuôi du thuyền, đứng tựa người vào thành tàu. Một tay đút vào túi quần, tay kia cầm thuốc lá hút rất nhàn nhã, mắt nhìn ra biển cả bao la. Cảm giác gió biển thổi mát rượi mang lại cho anh sự thư giãn.

Thế nhưng, anh không hay biết rằng, gần đó có một con vật đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt nó sáng rực trong làn nước trong veo, như đang quan sát một thực thể kỳ lạ từ xa.

Bơi suốt một đêm, với tốc độ mạnh mẽ của mình, người cá đã gần đến mặt nước, trong khi mặt trời bắt đầu mọc lên, những tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi xuống mặt biển xanh.

Từ khi sinh ra, người cá đã sống ở nơi tối tăm dưới đáy biển sâu, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy ánh sáng mờ mờ từ những con cá Mắt Đèn hay Mực Phát Sáng. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mọi vật dưới biển có thể sáng chói đến vậy, với đủ loại màu sắc rực rỡ và nhiều loài cá mà cậu chưa từng thấy, đang bơi thành đàn.

Sự kích động khiến người cá không thể đứng yên một chỗ, cậu bơi lội khắp nơi, đôi tay vẫy vùng, chạm vào và bắt lấy những sinh vật xung quanh, tạo nên một trận náo động giữa các loài vật đang sinh sống ở đây. Tiếng nước vỗ về và tiếng cười của người cá hòa quyện trong không gian, làm sống động cả khu vực xung quanh.

Sau khi đã chọc phá chán chê, cậu tò mò nhìn mặt nước biển lăn tăn phía trên. Ánh mắt cậu sáng lên, tràn đầy háo hức.

Cậu ngoi đầu ra khỏi mặt nước, chỉ để lộ ra đôi con ngươi màu xanh thẳm, ánh lên sự dò xét và thích thú khi nhìn xung quanh. Người cá như đang mở ra một thế giới mới, cậu nhìn lên bầu trời rộng lớn phía trên, ngơ ngác trước sự hùng vĩ của nó, như thể lần đầu tiên cảm nhận được vẻ đẹp bao la của cuộc sống.

Lúc cậu đang ngắm nhìn bầu trời, một đàn chim bay qua. Cậu vươn đôi tay với những móng vuốt dài nhọn hoắt, giữa các ngón tay còn có lớp màng mỏng, về phía đàn chim như muốn bắt lấy chúng. Nhưng không thể nào vươn tới, khiến cậu cảm thấy cáu kỉnh và đuổi theo.

Đuổi theo đàn chim được một lúc lâu, người cá bỗng nhìn thấy một vật thể lạ nổi trên mặt nước và dừng lại. Mắt cậu rất tinh, dù cách một khoảng xa vẫn nhìn thấy rõ ràng. Trên vật thể trôi nổi đó, cậu thấy một con vật đang di chuyển.

Người cá giữ cảnh giác, bơi quanh vật thể lạ để quan sát.

Đây là một thế giới xa lạ đối với cậu, nên cậu cẩn thận không dám lại gần ngay lập tức. Sau khi quan sát kỹ lưỡng, cậu nhận ra vật thể đó không hề di chuyển, giống như một vật chết, và không cảm thấy có nguy hiểm. Với lòng tự tin, người cá quyết định bơi đến gần hơn.

Trong khi đó, Hàn Phóng đang ngồi trên thuyền, nhìn mặt nước và suy ngẫm về một số chuyện. Đột nhiên, trước mắt anh, từ đâu đó trồi lên một cái đầu người. Anh giật mình đứng phắt dậy, cảnh giác lùi về phía sau hai bước.

Hàn Phóng ổn định lại tâm trạng, tập trung quan sát cái đầu mới xuất hiện kia, và ngay lập tức anh ngây ngẩn trước vẻ đẹp kỳ diệu.

Đó là một mỹ nhân, với vẻ đẹp có chút không thực, như vừa bước ra từ bức tranh vẽ. Người này sở hữu đôi mắt to, sáng sủa, hàng lông mi dài và dày, đọng lại những giọt nước lấp lánh trên nó. Màu mắt của y là màu xanh thẳm bí ẩn, như màu đại dương sâu thẳm, tạo cảm giác cho người nhìn như sắp bị cuốn vào làn sóng êm dịu ấy.

Chóp mũi của cao nhỏ thanh tú, đôi môi hồng hồng mọng nước, và làn da trắng như tuyết, thoạt nhìn giống như một người đã ngâm mình rất lâu trong nước. Đặc biệt, mái tóc bạch kim dài bung xõa chói sáng dưới ánh mặt trời, là màu tóc chưa từng thấy ở nơi nào khác, khiến cô càng trở nên khác biệt và thu hút.

Hàn Phóng không thể rời mắt khỏi người này, cảm giác như thời gian ngừng lại, chỉ còn lại hình ảnh của y trong tâm trí anh. Vẻ đẹp ấy không chỉ thu hút ánh nhìn, mà còn khiến anh cảm thấy một sức hút kỳ lạ, như thể người này có thể hiểu thấu tâm tư của anh.

Nhưng khi nhìn thấy đôi tai của người đó, Hàn Phóng nhướn cao mày, nhận ra rằng đó không phải tai người mà giống như một cái vây cá. Sự khác biệt này làm anh cảm thấy bối rối và nghi ngờ về nguồn gốc của cô gái kỳ lạ này.

Trong lúc Hàn Phóng đang quan sát, người cá cũng đang quan sát anh. Cậu nhìn Hàn Phóng từ trên xuống dưới, không khỏi cảm thấy đây là một sinh vật dị dạng với lớp da kì lạ. Cậu nhận ra anh không có đuôi hay xúc tu, nhưng khi ánh mắt dừng lại ở cái đầu và phần cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo của anh, đôi mắt cậu xoe tròn đầy ngạc nhiên. Cậu hết nhìn tay Hàn Phóng rồi lại nhìn tay mình, làm đi làm lại như vậy mấy lần, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì mà đôi mắt cậu lấp lánh đầy sự tò mò.

Còn Hàn Phóng, sau khi nhìn cậu một lúc lâu, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Anh cau mày, hỏi với giọng điệu nghi ngờ: "Trò gì đây, cosplay?"

Hàn Phóng đã chứng kiến không ít người vì muốn thu hút sự chú ý của anh mà làm đủ trò kỳ quặc, nhưng hình ảnh trước mắt khiến anh không thể xác định được liệu đây có phải là một trò đùa hay không.

Người cá thấy Hàn Phóng phát ra âm thanh thì càng kích động, tuy không hiểu anh nói cái gì nhưng vẫn rất vui vẻ, cậu vươn tay về phía anh.

Hàn Phóng nhìn bàn tay với những móng vuốt dài và lớp màng mỏng, có chút cảm thán: "Còn làm chi tiết tới vậy?"

Sau một lúc đắn đo, Hàn Phóng quyết định bước đến, đưa tay nắm lấy tay người cá, định kéo cậu lên thuyền.

Khi hai bàn tay chạm vào nhau, người cá cảm nhận được độ ấm từ bàn tay Hàn Phóng, khiến cậu kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với thứ gì ấm áp đến vậy, và điều này không hề làm cậu khó chịu. Cậu càng nắm chặt tay Hàn Phóng hơn, như muốn cảm nhận hơi ấm này nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, Hàn Phóng dùng sức cách mấy cũng không kéo nổi người cá lên thuyền. Tay bị nắm chặt đến phát đau, anh không thể không cảm thấy tức giận.

"Ý gì đây? Không muốn lên thì buông tay tôi ra."

Người cá chỉ ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn cái đồng loại kỳ lạ này, không hiểu những âm thanh phát ra từ miệng anh.

Đợi một lúc lâu, thấy người này không có động tĩnh gì, Hàn Phóng mất kiên nhẫn. Anh lấy tay còn lại, dùng hết sức hắt mạnh tay cậu một cái.

Cú hắt này đã thành công làm người cá buông tay ra, nhưng cũng đồng thời làm cậu cáu lên. Người cá nhe răng, phát ra tiếng rừ rừ trong miệng.

Hàn Phóng nhìn những chiếc răng nanh sắt nhọn đó, cảm thấy không ổn. Chưa kịp suy nghĩ tiếp, anh đã bị một trận nước tạt ướt từ trên xuống dưới.

Người cá sau khi dùng đuôi tạt nước thành công, tức giận quay đầu bỏ đi, để lại Hàn Phóng trong tình cảnh ướt sũng và hoang mang nhìn theo bóng dáng cậu rời đi.

Hàn Phóng đứng ngơ ngác trên thuyền, cơ thể ướt sũng từ đầu đến chân, không thể tin nổi vào những gì vừa xảy ra. Vẻ mặt của anh không phải là tức giận mà là sự khó tin. Trước khi người cá lặn xuống, anh đã kịp nhìn thấy một cái đuôi — một cái đuôi hoàn toàn không giống đồ giả chút nào.

Không có món đồ giả nào linh hoạt và chân thật đến vậy.

Sau một lúc đứng im lặng, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, nhận ra mình vừa gặp được điều gì đó rất đặc biệt. Hàn Phóng nhìn quanh, tìm kiếm nhưng chỉ thấy toàn là nước xanh thẫm.

Thời gian trôi qua, sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi những cơn gió lạnh lẽo tạt vào người anh. Cảm giác ướt sũng khiến anh không thể chịu được nữa, Hàn Phóng đành lái thuyền quay về.

Trong khi đó, người cá vẫn đang ẩn mình trong làn nước, quan sát Hàn Phóng từ xa. Cậu rất giận cái đồng loại dám hung dữ với mình và lại còn có vẻ ngoài xấu xí, nhưng đây cũng là đồng loại đầu tiên mà cậu nhìn thấy. Khi thấy Hàn Phóng rời đi, cậu cảm thấy một chút mất mát.

Cậu đã sống cô đơn quá lâu, nhìn những con vật khác bơi thành bầy, chơi đùa cùng nhau, mà trong lòng luôn hâm mộ và ước ao mình cũng có được một người bạn như vậy. Giờ đây, cậu chỉ còn lại một mình, nhìn theo bóng dáng của Hàn Phóng khuất dần trong khoảng cách, lòng cậu trào dâng cảm xúc phức tạp.
« Chương TrướcChương Tiếp »