Chương 1

Tại vùng biển hoang vắng cách rất xa đất liền, mặt biển bao la nhìn như vô tận, không gian tĩnh lặng, ánh mặt trời ấm áp ôn hoà nhưng nằm sâu bên dưới sự ôn hoà đang ẩn dấu những thứ con người không thể nào tưởng tượng được.

Cách mặt nước biển sâu dưới đáy đại dương đang có một cuộc ác chiến đang diễn ra giữa một con cá Nhà Táng và mực khổng lồ, hai con vật đang rượt đuổi nhau kịch liệt, mực khổng lồ đã sắp bị cá Nhà Táng tóm được, tưởng chừng cuộc chiến đã đến hồi kết thì đằng xa có một sinh vật dùng tốc độ cực nhanh bơi đến tạo một lực nước mạnh như động cơ phản lực bơi xẹt ngang giữa lòng nước.

Con vật chưa thể xác định kia có đôi mắt xanh sáng rực giữa không gian tối đen như mực, nhưng lạ thay đôi mắt đó lại có hình dáng giống như mắt của một con người.

Hai con vật cảm nhận được sự đe doạ liền dừng lại cuộc rượt đuổi, nhanh chóng tách nhau ra theo bản năng quay đầu trốn chạy.

Cá Nhà Táng không mai mắn đã bị lựa chọn làm con mồi, nó đã cố bơi đi nhưng với cơ thể khổng lồ có phần chậm chập hơn kia của nó tất nhiên là không bì kịp với tốc độ kinh khủng của con vật kia.

Con cá bị con vật vượt mặt trận đứng lối thoát tiếp đến con cá Nhà Táng bị tấn công dồn dập nó cố gắng phản công giẫy giụa để có thể thoát ra nhưng vô ích, con vật kia có kích thước không lớn chỉ bằng một phần mười con cá Nhà Táng nhưng sở hữu tốc độ rất kinh người, nó vừa vờn xung quanh con mồi vừa dùng đôi móng vuốt sắt nhọn của mình tấn công dồn dập.

Cá Nhà Táng phát ra âm thanh đau đớn sau một lúc thì im bật không còn giẫy dụa được nữa máu tươi từ từ lang ra tứ phía nhộm đỏ cả một vùng nước.

Máu của cá Nhà Táng đã dẫn dụ đến một vài con cá Mắt Đèn, nhưng chúng nó chỉ dám vờn quanh cái xác không dám tiến tới, nhờ ánh sáng từ những con cá mắt đèn làm nơi đây có được một chút ánh sáng le lói mỏng manh giúp nhìn thấy được tình hình của con cá Nhà Táng lúc này. Trên thân nó đã bị phủ đầy vết của móng vuốt, cùng cái lỗ to sâu húc ở cổ có lẽ đây là cú kết liễu mạng sống của nó.

Ở cách trung tâm vùng máu bên cạnh xác của con cá không xa ẩn hiện một bóng đen dài tầm hai mét, nó có một chiếc đuôi cá dài đang ngoe nguẩy, nhìn tiếp lên thân trên lại giống---một con người!!!.

Trái lại trên mặt nước rất êm đềm bây giờ đang là giữa đêm, trăng đã lên cao đến đỉnh đầu giữa một nơi ngoài nước ra vẫn là nước mênh mông thế này lẽ ra bây giờ chỉ nên nghe được tiếng sóng vỗ gió thổi nhưng từ xa xa kia lại xuất hiện tiếng người huyên náo cùng tiếng nhạc sập sình.

Nơi phát ra âm thanh là một hòn đảo độc lập giữa biển, trên đảo có một khu biệt thự, trong sân còn chiếu sáng ra đủ loại ánh đèn màu, tiếng nhạc lớn đến rung động mặt nước cái hồ bơi gần đó những con người ở đây mặc như không mặc đang quằn quại khiêu vũ.

Lúc này từ trong đám người bước ra một người đàn ông thân hình cao lớn với xương vai rộng, hông hẹp hình thành thân người chuẩn hình chữ V. Đôi chân dài miên man mặc trên người quần tây cùng chiếc áo sơ mi đen đã bị tháo gần hết phân nửa số nút phía trên lộ ra cơ ngực săn chắc.

Người nam nhân vươn một tay vuốt mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi làm gương mặt được soi sáng hiện rõ.

Đó là một gương mặt góc cạnh anh tuấn mang đậm mùi vị của đàn ông, mày kiếm sắt sảo, mũi cao thẳng tấp, nhất là đôi mắt đen sắc sâu hút của người này giống như muốn đem người ta chôn sâu vào nó, kết hợp cùng môi mỏng quyến rũ là tướng mạo tiêu biểu nhìn vào đã biết là một kẻ phong lưu bạc tình, chỉ có thể nhìn chứ không thể yêu.

Người nam nhân bước đến chiếc ghế sô pha ngồi xuống, chân bắt chéo, vươn tay cầm ly rượu ngã người ra sau nhàn nhã nhìn nhóm người đang khiêu vũ.

Anh vừa ngồi xuống liền có người đến xà vào lòng anh, người nhào đến là một cậu thiếu niên xinh xắn da trắng môi hồng, dáng người mảnh khảnh.

Dành được vị trí cạnh anh cậu ta liền đắc ý liếc nhìn một cách thách thức với mấy người có ý định tiến đến.

Cậu thiếu niên quàng tay ôm lấy cổ anh giọng nũng nịu: "Hàn Tổng thật quá đáng, có phải ở đây có nhiều người đẹp liền không để ý đến người ta phải không~"

Người nam nhân được gọi là Hàn Tổng, nghe cậu nói cũng không hề có ý định phải ứng lại, tiếp tục nhấm nháp ly rượu của mình.

Cậu thiếu niên thấy anh không trả lời mình thì bĩu môi. Như cậu chàng khá biết điều không nói gì nữa ngoan ngoãn ngồi cạnh anh im lặng bồi rượu.

Lúc sau lại có ba bốn người đàn ông đi đến ngồi vào xung quanh bàn.

Khang Dụ một thanh niên nhìn trẻ tuổi nhất trong nhóm người vừa đến đã ngồi phịch xuống ghế, xua tay đuổi cô gái định ngồi xuống cạnh mình, tay nắm lấy cổ áo quạt quạt, mồ hôi nhể nhại than thở: "Mới nhảy nhót một chút mà đã nóng vậy rồi."

Nói rồi cậu nhìn người thiếu niên đang dính trên người Hàn Phóng có chút ghét bỏ: "Phóng ca anh không thấy nóng à?"

Hàn Phóng để ly rượu xuống bàn, liếc nhìn sang: "Gió biển lớn như vậy mày còn thấy nóng."

"Nóng thật mà". Cậu quay người nhìn những người khác cũng đang trái ôm phải ấp, nhăn mặt: "Không ai thấy nóng à?"

Tinh Húc vừa ngồi xuống đã có trái phải hai cô chân dài dính đến, anh ôm lấy hai cô giọng điệu ngả ngớn nói với Khang Dụ: "Chú em thử kiếm một người ôm đi coi chừng sẽ hết nóng đó."

Khang Dụ khịt mũi coi thường, tự rót cho mình ly nước.

"Nóng vậy thì ra biển nhảy xuống bơi mấy vòng hạ hỏa đi." Sở Tiêu đẩy mắt kính giọng điệu nghiêm túc, bên cạnh là một thiếu niên quần áo chỗ che chỗ hở ngồi đút trái cây cho anh.

"Chúng ta có phải anh em không vậy Tiêu ca, giờ này mà ra biển ngày mai mọi người ra vớt xác em à."

Hàn Phóng cười cười làm má lúng đồng tiền bên má phải ẩn hiện: "Ít nhất cũng phải qua mấy ngày mới thấy xác mà vớt."

Mọi người nghe xong liền cười ồ lên.

Khang Dụ bị mọi người hùa lại triêu chọc liền tức đến đỏ mặt xù lông.

Tinh Húc thấy cậu tức giận đến như sắp bốt khói tới nơi thì ngồi cười khoái chí. Nói thêm mấy câu làm Khang Dụ tức điên lên liền nhào đến muốn chết sống với hắn ta.

"Anh chết chắc rồi."

Bốn người này là bạn thân của nhau, gia đình của bốn người từ lâu đã rất thân thiết theo tự nhiên liền được tiếp xúc chơi với nhau từ thời còn mặc tả nhưng chỉ có Tinh Húc và Sở Tiêu bằng tuổi, Khang Dụ nhỏ tuổi nhất còn Hàn Phóng lớn tuổi nhất có tiếng nói nhất, họ thân thiết hơn cả anh em ruột, chơi bời liêu lỏng với nhau khắp nơi từ nhỏ đến lớn. Gia đình người nào cũng giàu xụ đứng nhất nhì ở một mảng, có quyền có thế, đặc biệt đẹp trai cao ráo lại độc thân bao nhiêu trai xinh gái đẹp điều nhắm vào họ.Thành phố A ai ai cũng biết, còn gọi họ tứ đại tổng tài.

Nổi bậc nhất trong đó là Vương Hàn Phóng, nhà anh là tài phiệt lâu đời trong giới kinh doanh, qua nhiều thế hệ lĩnh vựa làm ăn của gia đình anh càng ngày càng mở rộng, công ty của Vương gia mọc lên ngày càng nhiều theo thời gian đến nay đã trãi dài ra cả nước nơi nào cũng có công ty nhà anh, người nắm quyền Vương gia hiện tại là cha anh nếu không có gì ngoài ý muốn người nắm quyền kế tiếp sẽ là con trai duy nhất của ông Hàn Phóng cũng chính là anh.

Không chỉ vậy Hàn Phóng còn là một người rất có năng lực, năm hai mươi bốn tuổi sau khi anh đã du học ở nước ngoài về ông Vương liền giao cho Hàn Phóng điều hành một công ty tầm trung để rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm cho anh, nhưng bất ngờ là công ty đó ngày càng đi lên do sự điều hành của Hàn Phóng, cho đến thời điểm hiện tại đã có chỗ đứng vững chắc trên thương trường. Hàn Phóng trở thành đối tượng người người nịnh bợ, muốn trèo lên giường của anh làm con dâu của nhà họ Vương một bước lên trời.

Quay lại với buổi tiệc trên đảo, Khang Dụ đánh không lại Tinh Húc còn bị mọi người cười thêm một trận làn cậu phải rời đi trong bực tức.

Tinh Húc chưa chịu thôi còn nói với theo sau lưng cậu: "Đi đâu đó Tiểu Dụ Dụ?"

Khang Dụ chân không ngừng bước nhanh về phía biệt thự giọng rần từng chữ: "ĐI ! TẮM !"

Tinh Húc nhìn bóng lưng Khang Dụ đã khuất mất sau cánh cửa cười đến ra nước mắt: "Đi tắm thật hả----hahaha"

Hàn Phóng uống xong ly rượu cũng đứng dậy, Sở Tiêu kế bên nhìn thấy liền hỏi: "Anh cũng định đi tắm sao Phóng ca."

Hàn Phóng đáp: "Về phòng."

Tinh Húc còn đang cười ngã trái ngã phải nghe vậy cố nhịn cười lại nói: "Không được đâu nha Phóng ca, hôm nay anh là nhân vật chính mà."

Hàn Phóng vẫn không dừng bước chân, vẫy vẫy tay: "Mọi người chơi đi, anh mệt rồi."

Cậu thiếu niên ngồi cạnh anh thấy vậy cũng đứng dậy lẽo đẽo đi theo anh vào biệt thự.

Tinh Húc nhướn mày xoay qua cười với Sở Tiêu: "Là mệt nha~"

Sở Tiêu cũng liếc sang nhìn cười cười không trả lời.