Chương 1

Tại một vùng biển hoang vắng cách xa đất liền, mặt nước trải rộng đến vô tận, sóng biển khẽ lăn tăn dưới ánh mặt trời ấm áp và dịu dàng. Không gian yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió biển và tiếng rì rào của những con sóng. Nhưng ẩn sâu dưới lớp mặt nước yên bình ấy là một thế giới tối tăm và bí ẩn, nơi những sinh vật ẩn mình, và những cuộc chiến sinh tồn diễn ra ngoài sức tưởng tượng của con người.

Dưới lòng đại dương sâu thẳm, một trận chiến khốc liệt đang diễn ra giữa một con cá nhà táng to lớn và một con mực khổng lồ. Những chiếc xúc tu dài ngoằng của con mực quẫy mạnh, cố gắng cuốn chặt kẻ thù, trong khi cá nhà táng tung ra từng cú đớp sắc bén, cuồng bạo. Bọt nước tung trắng xóa, từng cú rượt đuổi diễn ra như màn khiêu vũ chết chóc trong bóng tối mịt mùng. Con mực khổng lồ dần kiệt sức, cơ thể khổng lồ của nó bị dồn vào góc, và tưởng chừng con cá nhà táng sắp sửa kết liễu đối thủ.

Nhưng đột nhiên, từ phía xa, một sinh vật kỳ bí lao đến với tốc độ khủng khϊếp. Lực nước nó tạo ra tựa như động cơ phản lực, khiến cả không gian dưới lòng biển chấn động. Nó xẹt ngang qua hai kẻ đang giao chiến, chia cắt chúng trong tích tắc.

Sinh vật lạ này có đôi mắt xanh sáng rực giữa không gian tối đen như mực, và điều kỳ lạ nhất là đôi mắt ấy lại có hình dáng giống hệt mắt của con người.

Bị bao trùm bởi nỗi kinh hãi trước sự xuất hiện của sinh vật bí ẩn, cả cá nhà táng và con mực khổng lồ đều lập tức tách ra, bỏ cuộc chiến dang dở để tìm đường trốn chạy.

Nhưng số phận đã không mỉm cười với cá nhà táng. Nó cố gắng vùng vẫy, bơi đi với tất cả sức lực còn lại, nhưng cơ thể khổng lồ chậm chạp của nó không thể nào sánh kịp tốc độ kinh hoàng của kẻ săn mồi mới xuất hiện. Và rồi, bóng đen của sinh vật lạ nhanh chóng bao trùm lấy nó, báo hiệu một cái kết không thể tránh khỏi.

Con cá nhà táng vùng vẫy tuyệt vọng nhưng đã bị sinh vật kia vượt lên, chặn đứng đường thoát. Ngay lập tức, nó lao vào tấn công dồn dập. Cá nhà táng cố phản công bằng những cú vung đuôi và thân hình khổng lồ, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô ích. Sinh vật bí ẩn tuy chỉ bằng một phần mười kích thước của con cá nhà táng, nhưng tốc độ của nó lại nhanh đến khó tin. Nó liên tục di chuyển, vờn quanh con mồi, và mỗi lần lướt qua đều dùng móng vuốt sắc bén rạch sâu vào da thịt của con cá.

Tiếng rêи ɾỉ đau đớn của cá nhà táng vang lên giữa lòng biển, nhưng chẳng bao lâu sau, mọi âm thanh im bặt. Cơ thể khổng lồ của nó dừng hẳn, không còn động đậy. Máu đỏ từ những vết thương dần lan ra, nhuộm đỏ cả một vùng nước rộng lớn.

Mùi máu đã nhanh chóng thu hút vài con cá mắt đèn – những sinh vật nhỏ bé với đôi mắt phát sáng yếu ớt như những ngọn đèn leo lét giữa bóng tối vô tận. Tuy nhiên, dù bị mùi xác chết quyến rũ, chúng chỉ dám lởn vởn bên rìa, không dám tiến gần hơn. Ánh sáng le lói từ chúng soi rõ khung cảnh bi thảm: Trên thân cá nhà táng là vô số vết rạch do móng vuốt gây ra, sâu hoắm và tàn nhẫn. Ở cổ của nó là một lỗ hổng lớn – cú đánh cuối cùng đã kết thúc sinh mạng của kẻ khổng lồ.

Cách xác cá nhà táng không xa, ẩn mình trong màn nước đỏ, là một bóng đen dài khoảng hai mét. Dưới ánh sáng yếu ớt của cá mắt đèn, bóng đen ấy dần hiện rõ – nó có một chiếc đuôi cá dài, đang ngoe nguẩy trong làn nước. Nhưng khi nhìn lên phần thân trên... đó không phải là một sinh vật biển bình thường. Thân hình ấy giống hệt... một con người!

Trái ngược với những gì diễn ra dưới lòng đại dương, trên mặt nước vẫn là vô cùng yên ả. Đêm đã về khuya, mặt trăng treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ánh sáng bàng bạc xuống biển khơi mênh mông. Trong không gian bao la toàn nước là nước, đáng lẽ chỉ có thể nghe tiếng sóng vỗ nhẹ hòa cùng tiếng gió thổi qua. Nhưng từ nơi xa xăm, vang lên những âm thanh bất ngờ: tiếng người ồn ào pha lẫn nhịp điệu mạnh mẽ của tiếng nhạc điện tử sập sình.

Âm thanh ấy phát ra từ một hòn đảo biệt lập giữa biển cả. Trên đảo, một khu biệt thự hiện đại đang chìm trong ánh sáng rực rỡ từ hàng loạt đèn màu nhấp nháy. Trong khuôn viên rộng lớn, âm nhạc vang vọng khắp nơi, mạnh đến mức khiến mặt nước hồ bơi gần đó rung động từng nhịp. Những con người có mặt ở đây gần như chẳng mặc gì, chỉ khoác lên mình vài món đồ kiệm vải. Họ uốn éo, nhảy múa một cách điên cuồng, cơ thể hòa vào nhau trong những điệu vũ cuồng nhiệt, tựa như bị mê hoặc bởi thứ âm nhạc không ngừng nghỉ.

Lúc này, từ giữa đám người đang nhảy múa hỗn loạn, một người đàn ông bước ra. Thân hình cao lớn của anh ta nổi bật với bờ vai rộng, hông thon gọn, tạo nên dáng người chuẩn mực hình chữ V. Đôi chân dài miên man của anh ta được tôn lên bởi chiếc quần tây vừa vặn, trong khi chiếc áo sơ mi đen trên người đã bị tháo gần hết các khuy trên, để lộ cơ ngực rắn chắc và lớp da rám nắng khỏe khoắn bên dưới.

Người đàn ông đưa tay vuốt mái tóc đen đã ướt đẫm mồ hôi, khiến từng lọn tóc bết lại, làm gương mặt anh ta dưới ánh đèn nhấp nháy càng thêm nổi bật.

Đó là một gương mặt sắc sảo với những đường nét mạnh mẽ, mang đậm phong vị nam tính. Đôi lông mày kiếm sắc bén kéo dài, sống mũi cao thẳng tắp như được tạc khéo léo, và đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm như vực tối, ánh nhìn tựa như muốn kéo người đối diện chìm đắm không lối thoát. Đôi môi mỏng, hơi nhếch lên đầy quyến rũ, kết hợp với khí chất ngạo nghễ, càng khẳng định đây là một kẻ phong lưu, bạc tình – một người đàn ông chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, nhưng không ai dám mơ đến chuyện yêu thương.

Người đàn ông bước đến chiếc ghế sofa và ngồi xuống, chân bắt chéo một cách thoải mái. Anh vươn tay cầm lấy ly rượu trên bàn, ngả người ra sau, ánh mắt lười biếng lướt qua đám người đang say sưa khiêu vũ.

Vừa yên vị, một thiếu niên mảnh khảnh liền nhanh chóng xà vào lòng anh. Cậu ta là một chàng trai xinh xắn với làn da trắng mịn, đôi môi hồng tự nhiên, và vóc dáng thanh thoát như thiếu nữ. Sau khi chiếm được chỗ bên cạnh người đàn ông, cậu ta không quên liếc mắt thách thức những kẻ khác đang có ý định tiến tới, như thể ngầm tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Thiếu niên quàng tay qua cổ người đàn ông, nũng nịu nói với giọng lả lơi: “Hàn Tổng thật quá đáng, ở đây nhiều người đẹp như vậy, nên chẳng thèm để ý đến người ta nữa, đúng không~?”

Người đàn ông, được cậu gọi là Hàn Tổng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên. Nghe cậu nói, anh cũng chẳng buồn đáp lời, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm rượu, như thể tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan đến anh.

Thiếu niên thấy vậy thì bĩu môi, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ. Nhận ra sự lạnh nhạt của người đàn ông, cậu ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh, lặng lẽ rót rượu bồi cho anh, không dám làm phiền thêm.

Một lúc sau, ba bốn người đàn ông lần lượt kéo đến, ngồi xuống quanh bàn.

Khang Dụ, người trông trẻ nhất trong nhóm, phịch người xuống ghế. Cậu xua tay đuổi khéo một cô gái đang định ngồi cạnh mình, rồi đưa tay túm lấy cổ áo quạt quạt cho mát. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu than thở: “Nhảy có tí mà nóng quá trời luôn!”

Vừa nói, Khang Dụ lườm cậu thiếu niên đang bám chặt vào Hàn Phóng, trong mắt ánh lên chút khó chịu. Cậu cười khẩy, hỏi với giọng cà khịa: “Anh Phóng, anh không thấy nóng à?”

Hàn Phóng đặt ly rượu xuống bàn, liếc cậu một cái, giọng nhàn nhạt: “Gió biển thổi thế này mà cũng than nóng?”

Khang Dụ nhăn mặt, rõ ràng không hài lòng: “Nóng thật mà.”

Cậu liếc quanh bàn, thấy mấy người khác đều đang ôm ấp người đẹp, vẻ mặt hưởng thụ. Nhìn cảnh đó, cậu lại càng nhăn nhó: “Không ai thấy nóng sao?”

Tinh Húc, người vừa ngồi xuống và ngay lập tức có hai cô gái chân dài quấn lấy, cười khẩy đầy ngả ngớn. Anh vòng tay qua eo cả hai, nghiêng người về phía Khang Dụ, giọng trêu chọc: “Chú em kiếm một cô ôm thử coi, biết đâu hết nóng liền.”

Khang Dụ khịt mũi, tỏ rõ vẻ khinh thường, không thèm đôi co. Cậu lặng lẽ tự rót cho mình một ly nước, nhấp một ngụm rồi dựa người ra sau.

“Nóng vậy thì ra biển nhảy xuống bơi vài vòng cho hạ hỏa đi.” Sở Tiêu vừa đẩy nhẹ gọng kính vừa nói, giọng điệu nghiêm túc như đang cho lời khuyên thật lòng. Bên cạnh anh, một thiếu niên mặc bộ quần áo hở hang đến lộ liễu đang dịu dàng đút trái cây cho anh ăn.

Khang Dụ nhăn mặt, quay sang kêu ca: “Chúng ta có phải anh em không vậy, anh Tiêu? Giờ này mà em ra biển, mai mấy người ra vớt xác em luôn hả?”

Hàn Phóng nghe thế bật cười, khóe miệng cong lên lộ ra má lúm đồng tiền bên phải thoắt ẩn thoắt hiện, càng làm nụ cười thêm phần phong lưu: “Yên tâm, ít nhất cũng phải vài ngày sau mới thấy xác mà vớt.”

Câu nói của Hàn Phóng khiến mọi người xung quanh phá lên cười sảng khoái, tiếng cười hòa cùng âm nhạc ồn ào, làm không khí thêm phần náo nhiệt và thoải mái.

Khang Dụ bị mọi người hùa nhau trêu chọc thì tức đến đỏ mặt, lông mày dựng ngược như con nhím xù lông tự vệ. Gương mặt vốn đã nóng giờ lại càng đỏ bừng vì bực bội, đôi mắt lộ rõ vẻ không cam chịu.

Tinh Húc thấy cậu tức đến mức như sắp bốc khói, lại càng khoái chí cười lớn. Anh không bỏ qua cơ hội, bồi thêm vài câu đầy khıêυ khí©h: “Nhìn nhóc như thế này, có khi chưa xuống biển đã tự bốc hơi luôn ấy chứ.”

Câu nói vừa dứt, Khang Dụ đã không nhịn nổi nữa. Cậu gầm lên một tiếng, nhào tới như con báo nhỏ đang điên tiết, muốn liều mạng với Tinh Húc.

“Anh chết chắc rồi!”

Tinh Húc phá lên cười, né người ra sau nhưng vẫn không che giấu được vẻ đắc ý, còn những người khác xung quanh cũng cười nghiêng ngả, hưởng ứng cuộc ẩu đả hài hước giữa hai người.

Bốn người này là những người bạn thân thiết, gắn bó với nhau từ thuở nhỏ, khi còn mặc tã. Gia đình của họ đã có mối quan hệ thân thiết từ lâu, tự nhiên mà trở thành bạn bè. Trong bốn người, chỉ có Tinh Húc và Sở Tiêu bằng tuổi, còn Khang Dụ là người trẻ nhất, Hàn Phóng lớn tuổi nhất và cũng là người có tiếng nói nhất trong nhóm. Họ thân thiết hơn cả anh em ruột, luôn chơi đùa cùng nhau từ nhỏ đến lớn.

Gia đình của mỗi người đều rất giàu có, đứng đầu trong các lĩnh vực kinh doanh, có quyền có thế. Hơn nữa, bốn người đều sở hữu vẻ đẹp trai, cao ráo, độc thân, khiến bao trai xinh gái đẹp đều nhắm vào họ. Trong thành phố A, ai ai cũng biết đến họ, và thường gọi họ là “tứ đại thiếu gia.”

Nổi bật nhất trong nhóm là Vương Hàn Phóng, con trai của một tài phiệt lâu đời trong giới kinh doanh. Qua nhiều thế hệ, gia đình anh đã mở rộng lĩnh vực làm ăn, và công ty Vương gia đã phát triển đến mức mọc lên khắp nơi trong cả nước. Hiện tại, người nắm quyền Vương gia là cha anh, và nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, người kế nhiệm sẽ là con trai duy nhất của ông, chính là Hàn Phóng.

Hàn Phóng không chỉ có gia thế hiển hách mà còn là một người có năng lực vượt trội. Năm hai mươi bốn tuổi, sau khi du học ở nước ngoài về, cha anh đã giao cho anh điều hành một công ty tầm trung để rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm. Thật bất ngờ, công ty đó dưới sự điều hành của Hàn Phóng đã phát triển mạnh mẽ, vươn lên có cho mình một vị trí vững chắc. Hiện tại, Hàn Phóng đã trở thành đối tượng được nhiều người nịnh bợ, muốn trèo lên giường anh và trở thành con dâu của nhà họ Vương, một bước lên trời trong giới thượng lưu.

Quay lại với buổi tiệc trên đảo, Khang Dụ nhận ra mình không thể thắng được Tinh Húc và phải chịu đựng thêm những tiếng cười giễu cợt của mọi người, đành phải rời đi trong bực tức.

Tinh Húc không chịu bỏ qua, gọi với theo sau lưng cậu: “Đi đâu thế, Bé Dụ Dụ?”

Khang Dụ gắt lên, chân không ngừng bước nhanh về phía biệt thự, giọng rền rĩ từng chữ: “ĐI! TẮM!”

Tinh Húc nhìn theo bóng lưng Khang Dụ, nở một nụ cười đầy thích thú khi thấy cậu khuất sau cánh cửa. Anh bật cười đến mức ra nước mắt: “Đi tắm thật hả? Hahaha!”

Hàn Phóng sau khi uống cạn ly rượu, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Sở Tiêu bên cạnh thấy vậy liền hỏi: “Anh cũng định đi tắm sao, anh Phóng?”

Hàn Phóng đáp, giọng điệu bình thản: “Về phòng.”

Tinh Húc, còn đang cười ngã trái ngã phải, nghe thấy liền cố nhịn cười lại nói: “Không được đâu nha, anh Phóng! Hôm nay anh là nhân vật chính mà!”

Hàn Phóng vẫn không dừng bước chân, chỉ vẫy tay từ chối: “Mọi người cứ chơi tiếp đi, anh mệt rồi.”

Cậu thiếu niên ngồi cạnh anh thấy vậy cũng đứng dậy, lẽo đẽo theo sau Hàn Phóng vào biệt thự.

Tinh Húc nhướn mày, quay sang cười với Sở Tiêu: “Là mệt nha~”

Sở Tiêu chỉ liếc sang nhìn, cười khẽ mà không trả lời, ánh mắt thể hiện sự đồng tình với Tinh Húc.