Editor: Snowflake HD
Diệp Đàn nhìn nam nhân trầm mặc đứng bên cạnh, lại nhìn xuống xe đẩy, dép, khăn mặt bàn chải đánh răng, chén bát khăn tắm đều đầy đủ, chỉ thiếu mỗi quần áo thôi.
Nếu như Ngọc Bạch Y đã đến đây, vậy thì tiện thể mua luôn một lần…
“Ngọc đại thần, anh đi cùng tôi, được không nào?” Diệp Đàn nhấn mạnh từ “Đi”, sau đó dùng hai ngón tay mô tả động tác.
“Đi! Hiểu không?” Diệp Đàn thực hiện động tác này nhiều lần, rồi đi trên mặt đất vài bước, quay lại nghiêm túc nhìn hắn, “Đi, hiểu chưa?”
Cô chỉ sợ người anh em biết xuyên tường này có thể dùng phương pháp cưỡi mây đạp gió để đi dạo phố cùng cô, nếu xảy ra chuyện đó thật vô cùng kinh thiên động địa.
Cô không muốn nổi tiếng trên TV đâu nha!
Nam nhân nghiêng người, có một chút cao ngạo gật đầu.
Diệp Đàn rất hài lòng, nhưng không biết vì sao cô vẫn cảm thấy không yên tâm với đối phương, cho nên do dự một chút, cuối cùng quyết định kéo ống tay áo rộng thùng thình của hắn đi.
Trong khoảng khắc Diệp Đàn giơ tay nắm ống tay áo hắn, nam nhân khẽ nhíu mày, tuy nhiên không tránh né, chẳng qua hơi cúi đầu, đối với hắn mà nói, nàng chỉ đơn giản là một tiểu cô nương.
Diệp Đàn nhìn hắn, nhấn mạnh lần nữa: “Đi, đi theo tôi.” Sau đó Diệp Đàn kéo tay áo nam nhân đi tới đi lui vài bước, rồi ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh có hiểu không?”
Hắn đoán vị tiểu cô nương này muốn hắn đi theo nàng, quả thật thế giới này vô cùng ít linh khí, linh lực hầu như không ổn định, có lẽ vì vậy nên ít người tu luyện pháp thuật.
Chắc ban nãy hắn dùng thuật xuyên tường, đã khiến cô nương này sợ hãi rồi.
Làm một vị thần bảo vệ muôn dân bá tánh suốt bao nhiêu năm nay, hắn đã quen với trách nhiệm giữ an toàn cho tất cả mọi người.
Đối với chuyện này là do hắn sơ suất xém chút làm tổn thương tiểu cô nương, có lẽ hắn nên trấn an nàng.
Nam nhân duỗi cánh tay phải không bị nắm ra, nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Đàn.
Giống như vỗ về con dân tín đồ của hắn, mặc dù trên mặt không lộ ra bất kì thái độ nào, nhưng động tác cực kì mềm mại.
Diệp Đàn theo bản năng rụt đầu, nhưng bị động tác ôn nhu của hắn khiến cho cô dừng lại hơi híp mắt, lén liếc Ngọc Bạch Y một cái.
Hai mắt hắn màu bạc y như cũ trầm tĩnh mà thanh khiết, như là băng đá trong tuyết trắng lạnh giá, khuôn mặt hắn chưa từng biểu lộ cảm xúc, mới đầu nhìn còn tưởng mọi chuyện trên đời không liên quan, không lay động được hắn. Nhưng mà từ lúc gặp mặt cho đến giờ hắn không gây ra bất cứ việc gì làm tổn thương tới cô, ngược lại còn để cô tùy ý dày vò hắn.
Luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.
Bỗng nhiên cảm thấy, người này tuy nhìn lạnh lùng, thế mà lại rất dịu dàng.
Nhưng mà… tại sao mị có cảm giác mình giống y chang một tiểu hài sủng(*) của hắn vậy!!!!
(*)Trẻ con được cưng chiều.
Nhưng Diệp Đàn hiểu được người anh em này rất nghe lời của cô, như vậy cô cũng hài lòng rồi, vui vẻ dắt hắn đi mua quần áo.
Diệp Đàn không hiểu, vì cái gì cô lại mang hắn tới trước cửa hàng nội y… Cô nhìn tấm quảng cáo trước cửa là trưng bày đồ lót đủ màu sắc của nam giới, khuôn mặt xấu hổ hơi ửng đỏ.
…. Mị đường đường là một cô gái nhà lành tại sao phải làm ra những việc thế này!!!
Ánh mắt Diệp Đàn hơi liếc qua tấm áp phích quảng cáo có hình cơ thể sáu múi của nam người mẫu cùng qυầи ɭóŧ, sau đó định đi vào hỏi người bán hàng, thì tên nam nhân trầm mặc nãy giờ đột nhiên giơ tay, kéo Diệp Đàn lại, sử dụng lòng bàn tay phải, nhẹ nhàng che tầm mắt của Diệp Đàn.
Bởi vì cơ thể hắn cao lớn hơn cô, nên cơ thể Diệp Đàn gần như nằm trọn trong ngực hắn.
Diệp Đàn có chút ngây ngốc, vài giây sau đó mới kịp phản ứng ---- cái tên ngoài hành tinh này nhất định đang nghĩ tới địa phương không lành mạnh rồi! Cô dùng tay gỡ bàn tay mát lạnh của nam nhân xuống, hơi nghiêng đầu tròn mắt, nhẹ giọng hỏi hắn: “Có chuyện gì thế?”
Mắt của nàng trong sáng rực rỡ, hắn im lặng nửa ngày mới lên tiếng: “#$&*!*ii$.”
Không nên đến những nơi thế này.
“A…. quên mất ngôn ngữ của chúng ta khác biệt,” Căn bản không biết đối phương nói cái gì nên Diệp Đàn trực tiếp không để ý lời hắn, nói với nhân viên bán hàng đang đờ đẫn, “Phiền cô, mang mấy cái đồ lót mặc thoải mái ra đây,” Diệp Đàn dừng một chút, chỉ tay vào Ngọc Bạch Y nói thêm một câu, “Cho hắn mặc.”
“Được.” Đẩy Ngọc Bạch Y đi vào, ánh mắt nhân viên bán hàng không nhịn được liếc hắn một cái lập tức mở miệng khen ngợi, “Tiểu thư cô thật xinh đẹp, dáng người chuẩn y hệt người mẫu, bạn trai cô cũng cực kì soái nha.”
Diệp Đàn: “…”
Nhân viên bán hàng: “Còn nữa bạn trai cô nói tiếng Đức sao? Phát âm vô cùng chuẩn, nghe rất êm tai.”
!!!!! Một lời đánh thức người trong mộng!!! Không phải tiếng Trung không phải tiếng Anh không có nghĩa không phải tiếng Đức, Pháp, Ý nha!!!
Diệp Đán quyết định khi nào trở về nhà sẽ tìm hiểu mấy ngôn ngữ khác, không lâu sau nhân viên bán hàng mang một cái qυầи ɭóŧ đi ra, đồng thời niềm nở giới thiệu: “Tiểu thư thiếu gia, loại qυầи ɭóŧ này mặc đặc biệt thoải mái, rất nhiều người đến mua rồi, được thiết kế từ sợi vải tổng hợp, thật ra cũng có dụng ý….”
…. Mị ứ quan tâm những thứ này… Cô thầm nghĩ tốt nhất là nên nhanh chóng cắt đứt đoạn đối thoại.
Diệp Đàn ngay lập tức cắt ngang đối phương: “Tốt, vậy lấy cái này đi.”
“Tiểu thư thật sáng suốt.” Nhân viên bán hàng cười ngọt ngào hỏi thêm, “Xin hỏi cô muốn lấy size bao nhiêu?”
Diệp Đàn đang chuẩn bị lấy tiền ra, không kịp phản ứng: “Cô nói cái gì?”
“Tiểu thư, bạn trai cô mặc size cỡ bao nhiêu vậy?”
…. Làm thế quái nào mị biết hắn size bao nhiêu!!!!!
Diệp Đàn quay đầu lại hỏi hắn: “Size anh bao nhiêu thế?”
Vừa hỏi xong Diệp Đàn cảm thấy mình ngốc hơn heo, mị không bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày, chạy đi hỏi tên nam nhân gặp mặt chưa tới 24 giờ là hắn mặc qυầи ɭóŧ size bao nhiêu, mà cẩu huyết hơn là tên nam nhân đó chẳng hiểu mị nói cái gì.
…. Thật nhọc não.
Cho nên xoay mặt lại nhìn nhân viên bán hàng kia mệt mỏi nói: “Mỗi size… lấy hai cái đi…”
Người kia ngạc nhiên, khéo léo đề nghị: “Thật ra thiếu gia có thể mặc thử, chúng tôi có sẵn phòng thử đồ.”
Thử cái cọng lông nhà cô! Chẳng lẽ muốn mị trước mặt bàng dân thiên hạ chỉ người anh em này cách mặc đồ lót ư!!!!
Thế giới thật tàn nhẫn!!!! Tại sao mị phải làm ra cái loại chuyện mất mặt như thế hả!
“Gói lại hết đi!” Diệp Đàn mang bốn năm tháng tiền lương dành dụm ra hất mặt, “Lão nương ta ngoài tiền không có gì hết, không cho mua à!!!”
Cuối cùng Diệp Đàn ôm một đống túi lớn túi nhỏ đồ lót bỏ chạy, lúc cô đứng trước cửa tiệm mới bi thương nhớ tới, mị quên kéo Ngọc Bạch Y đi theo.
Diệp Đàn đứng ở cửa ra vào, dù chết cũng không chịu bước vô, cho nên đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn bên trong tiệm, mắt mị có vấn đề mới thấy, Ngọc Bạch Y đang nói chuyện với nhân viên bán hàng!!!
Diệp Đàn kinh ngạc nhìn một màn này, tiếp theo lại thấy nhân viên bán hàng nói mấy câu với Ngọc Bạch Y, gương mặt nhân viên bán hàng bỗng trở nên cứng đờ.
Diệp Đàn hết sức tò mò.
Tuy nhiên… tình huống thật bên trong là như thế này:
Nhân viên bán hàng: “Anh đẹp trai, muốn mua cái gì nữa sao?”
Lúc Diệp Đàn chạy ra ngoài Ngọc Bạch Y còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy người kia hỏi, trần chừ một lúc, sau đó vô cùng bình tĩnh, chậm rãi mở miệng trả lời: “Mỗi size lấy hai cái đi.”
Nhân viên bán hàng: “…. Hả?”
Dừng một lát đột nhiên nghĩ ra, rồi nở nụ cười: “Bạn gái của anh cầm đó, mà bạn gái anh thật hay mắc cỡ nha ahaha.”
Ngọc Bạch Y im lặng vài giây, nói tiếp: “Cứ gói hết lại.”
Nhân viên bán hàng: “… Thiếu gia… Anh muốn mua thêm nữa?”
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nói: “Lão nương ngoại trừ tiền không có thứ gì khác, không cho mua à.”
Nhân viên bán hàng: “… ….”
Người kia không trả lời nữa, Ngọc Bạch Y phỏng đoán có lẽ đoạn đối thoại đã đi đến hồi kết, vì vậy nhìn về đối phương hơi gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Ngọc Bạch Y vừa bước ra cửa, Diệp Đàn liền hỏi: “Anh vừa nói cái gì thế? Nghe hiểu được à?”
Ngọc Bạch Y không trả lời, im lặng nhìn cô.
Diệp Đàn dùng ngón tay chỉ vào bên trong cửa, sau đó chỉ vào miệng của mình, hỏi từng chữ từng chữ: “Nói, cái, gì?”
Ngọc Bạch Y gật đầu, trả lời: “Anh đẹp trai, muốn mua cái gì nữa sao. Hả. Bạn gái của anh cầm đó, mà bạn gái anh thật hay mắc cỡ nha ahaha. Thiếu gia anh muốn mua thêm nữa.”
…. Thật là chi tiết… Chắc không sót một chữ luôn nhỉ….
Diệp Đàn: ………
Thực không dám tưởng tượng em gái kia nghĩ thế nào mà lại nói ra mấy lời như vậy, có còn tỉnh táo không chứ….
Lập tức “A” một tiếng… không biết kiềm chế cái miệng à…?
“… Khoan... đợi, đợi đã nào…!” Diệp Đàn đột nhiên phát hiện, hắn có khả năng bắt chước tốt như vậy…
“Rồi anh trả lời thế nào!!!”
Ngọc Bạch Y không hiểu, nhìn thấy tiểu cô nương trước mắt gấp đến độ khua tay múa chân lung tung, chỉ tay vào người bên trong, xong rồi chỉ vào hắn, cuối cùng chỉ vào miệng hắn.
Với năng lực siêu phàm hắn nhanh chóng đoán ra, đem những lời kia nói lại lần nữa: “Mỗi size lấy hai cái đi. Cứ gói hết lại. Lão nương ngoại trừ tiền không có thứ gì khác, không cho mua à.”
Diệp Đàn vội ghép mảnh đối thoại làm một.
…. Đã không còn nằm trong trình độ ông nói gà bà nói vịt nữa rồi.
Từ nay về sau sao mị dám vác mặt tới khu mua sắm này…. hả lão thiên?