Chương 17

Editor: Snowflake HD

Lúc ba Diệp ra về có gọi Diệp Đàn một tiếng.

Tổ tông Diệp gia đều là quân nhân, tuy rằng cuối đời ba Diệp đều bắt đầu với việc buôn bán, trở thành các thương nhân, nhưng khí chất quân nhân trên người không bao giờ mất đi ---- nghiêm khắc chặt chẽ, điềm tĩnh ngoan cố, không khéo ăn nói.

Quản giáo con cái cũng đặc biệt nghiêm ngặt.

Ba Diệp giáo huấn Diệp Đàn: “Con ở cùng với tên này ---- ba vẫn chưa chấp thuận đâu đấy, nếu như rãnh rỗi không có chuyện gì làm, vậy thì đeo gông tới chỗ ba chịu phạt đi.”

Mặc dù trông ba Diệp cực kì nghiêm túc, nhưng Diệp Đàn chắc chắn hôm nay tâm trạng của cha mình rất tốt, cô còn một mực cho rằng, ít nhất cha sẽ không cho phép cô tiếp tục ở một mình bên ngoài, hơn nữa còn đuổi Ngọc Bạch Y đi.

Nhưng ba Diệp chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Không nên làm chuyện không nên làm.” Sau đó không nói thêm gì nữa.

Rốt cuộc, nam phụ đã nói với cha mị nói cái gì?

Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y đứng song song cạnh cô, khuôn mặt hắn lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra tâm tư của hắn.

Diệp Đàn không muốn nói nhiều với cha cô, nhìn về hướng ba Diệp cam đoan: “Sẽ không đâu, ba.”

Ba Diệp “Ừ” một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào tên nam nhân đứng bên cạnh con gái mình, trên người hắn toát ra một loại khí chất khiến cho ba Diệp cảm thấy lo lắng không an tâm --- phong thái tên này quá thoát tục, giống như một mình hắn ở một thế giới riêng, không chừng ngày nào đó mọc cánh bay lên trời làm thần tiên, nhìn con ngươi của hắn, giống hệt đã thấy hết vạn vật trên vũ trụ, lại có vẻ lạnh nhạt thanh cao không nhiễm bụi trần.

Nếu như hắn không phải người yêu của con gái mình, ông ta sẽ vô cùng yêu thích, vô cùng kính nể.

Nam nhân này có khí thế khiến người ta tôn sùng.

Ba Diệp: “Nhớ kỹ lời cậu đã nói.”

Ngọc Bạch Y gật đầu, đáp lại rất ngắn gọn: “Hẹn gặp lại.”

Diệp Đàn: Bọn họ đang nói cái quái gì thế mị không hiểu.

Cuối cùng Diệp Đàn cũng tiễn được lão tổ tổng tông là cha của cô đi về, sau đó lập tức xoay người hỏi Ngọc Bạch Y: “Nói! Hai người nói chuyện gì?”

Ngọc Bạch Y cúi đầu, ánh mắt hắn rất chân thành, nhìn Diệp Đàn thật lâu nhưng không nói bất kì lời nào.

Diệp Đàn nhìn bộ dáng thấy chết không sợ kia: “Rốt cuộc anh nói chuyện gì với ba tôi? Anh nói đi, tôi sẽ ráng kìm chế.”

Ngọc Bạch Y mím môi, đột nhiên cong ngón tay rồi giơ lên, nhẹ nhàng búng một cái vào trán cô.

“Không nên suy nghĩ nhiều.”

Diệp Đàn sững sờ vuốt cái trán bị hắn búng, có chút ngạc nhiên ngây ngốc nhìn hắn.

Tiếng nói của hắn rất nhẹ, như cái lành lạnh của gió mát, quá dịu dàng quá mê người; hắn búng trán cô, động tác vừa nhẹ lại vừa nhanh, làm cho Diệp Đàn cảm thấy thực ra đối phương là người rất dịu dàng, nhưng tính tình của hắn rõ ràng là lạnh lùng mà.

Lúc Diệp Đàn còn đang ngẩn người, Ngọc Bạch Y đã xoay người cầm kịch bản ở trên bàn đưa cho Diệp Đàn, ý hắn hỏi tiếp theo nên làm gì.

Diệp Đàn nhìn ngón tay thon dài như ngọc của Ngọc Bạch Y, lại nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, trả lời: “Chúng ta tập đoạn tiếp theo!”

Ngày mai phải thử vai, hôm nay dù thế nào cũng phải tập cho xong!

Sau đó Ngọc Bạch Y bắt đầu hành trình đọc lời thoại không cảm xúc: “A, cái đồ vật hình thoi này chơi được không, ngươi dạy ta chơi đi.”

Diệp Đàn tạm thời đóng vai phù thủy: “… Đương nhiên rồi, công chúa xinh đẹp của ta.”



Diệp Đàn ngồi nghiêm trang bên cạnh nhắc nhở Ngọc Bạch Y: “Khi nội dung đến đây, anh nên hôn mê ngất xỉu.”

Ngọc Bạch Y trầm mặc một hồi, sau đó liền nhắm mắt, ngã về phía sau.

Diệp Đàn tiếp tục nghiên cứu kịch bản, cô cảm thấy nên đùa giỡn với hắn một chút, cô liền đẩy tình tiết lên nhanh: “Tốt lắm, tôi đã đặt một nụ hôn lên môi anh để đánh thức anh dậy.”

Ngọc Bạch Y không có trợn mắt kinh sợ.

Diệp Đàn lặp lại lần nữa: “Tôi đã hôn để đánh thức anh rồi, anh phải nói, cám ơn, hoàng tử của ta, ta thật lòng yêu chàng.”

“Này…” Diệp Đàn kéo hắn, “Anh không nên giả chết nha.”

Ngọc Bạch Y mở mắt ra, vậy mà Diệp Đàn cảm thấy trong mắt hắn có một chút vẻ bối rối không biết làm thế nào.

“Cảm ơn.” Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nói, mắt hắn khẽ liếc xuống kịch bản, vô cảm mà đọc, “Hoàng tử của ta, ta thật lòng yêu chàng.”

Diệp Đàn hoàn toàn không hài lòng: “Nam thần ánh mắt của anh nhìn đi đâu vậy! Thâm tình, phải nhìn tôi thật thâm tình.”

Ngọc Bạch Y: “…”

Hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp như màu tuyết trắng, lạnh nhạt nhìn Diệp Đàn.

Sau đó hắn mở miệng: “Cảm ơn, hoàng tử của ta.” Hắn dừng một lát, nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc tập trung của Diệp Đàn, “Ta thật lòng yêu chàng.”

Diệp Đàn: Thôi rồi, tại sao trò đùa lại trở nên kì lạ như thế.

Đêm đó Diệp Đàn hoàn toàn mất ngủ, trong đầu của cô đều là hình ảnh đôi mắt xinh đẹp của nam thần, lạnh nhạt mà nghiêm túc nói ‘Ta thật lòng yêu chàng’, lập đi lập lại không ngừng.

Sáng hôm sau, Lâm Nguyệt gọi điện thoại tới hối thúc: “Diệp tử à, em rời giường chưa vậy? Nhớ mang tiên tôn của chị tới đây nha! Tuyệt đối không được đi trễ! Chứng minh của hắn chị đã chuẩn bị xong rồi!”

Diệp Đàn cuộn chăn thành một cục.

“Chị dâu…” Diệp Đàn vô lực nói, “Chín giờ thử vai… Cần em nhắc chị, bây giờ là mấy giờ không?”

“Không cần nha, chị biết rõ bây giờ là năm giờ.” Lầm Nguyệt cười hì hì nói, “Chị sợ em quên thôi…, sáu giờ chị gọi điện thoại đánh thức em lần nữa.”

Diệp Đàn: Có chịu để người ta ngủ một giấc ngon lành hay không vậy!

Cô vừa nghĩ như vậy, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng trầm thấp của anh: “Nguyệt Nguyệt, ngủ đi.”

Lâm Nguyệt có chút không đồng ý, mạnh mẽ nói: “Vậy anh nhớ kĩ, sáu giờ phải gọi em dậy.”

Anh trai cô: “Ừ, sáu giờ anh gọi.”

Diệp Đàn: Hai vợ chồng lừa bịp!!! Có hỏi qua cảm giác của mị chưa!!!

Sự thật rất tàn khốc, anh của cô vừa dỗ chị dâu ngủ xong, lập tức cúp điện thoại của Diệp Đàn.

Tên anh trai máu lạnh không có tính người! Diệp Đàn oán hận quyết định tắt máy ngủ. Sáu giờ à? Mị không thèm quan tâm.

Kết quả của việc không quan tâm là Diệp Đàn ngủ đến tám giờ rưỡi mới tỉnh, vừa mở điện thoại ra liền nhìn thấy liên hoàn call của chị dâu.

“Đã nói chín giờ đến đây! Em muốn tám giờ đi thì bảy giờ phải rời giường! Bây giờ là tám giờ rưỡi chị mới gọi điện được cho em, Diệp Tiểu Đàn ngươi muốn tạo phản có phải hay không?!”

Diệp Đàn vội vàng thay đồ chuẩn bị, sau đó đi tìm Ngọc Bạch Y, nhìn thấy hắn đang yên lặng đọc sách trong phòng khách, cả người mặc bộ quần áo rộng thùng thình màu trắng, tóc dài xuống eo, đôi mắt màu đen như mực, cực kì sâu sắc.

Diệp Đàn ngạc nhiên: “Anh, mắt anh?”

Ngọc Bạch Y giơ tay vuốt góc áo, thản nhiên đứng lên.

“Chướng nhãn pháp(*).”

(*)Thuật che mắt người khác.

Hắn thấp giọng giải thích, nói thêm: “Đi thôi.”

--- ------ --- Tuyến phân cách --- ------ ---

Ngô A Mạn là một thợ trang điểm trong tổ, mới vừa vào tổ kịch Sinh sát, chợt nghe nói hôm nay có một người đang nổi trên mạng tới thử vai.

Ngô A Mạn cảm thấy bọn họ làm như vậy là quá ẩu tả, dù cho đẹp mắt thế nào, nếu không biết diễn xuất thì cũng không được, huống chi vai của đối phương còn là Vô Lượng tiên tôn cứ cho đại một người không xứng tầm vào diễn mà coi được à.

Đại khái chắc là đi cửa sau rồi đây.

Ngô A Mạn cảm thấy có chút đáng tiếc, cô biết rõ mặt khác của các diễn viên, từng cái từng cái đều có âm mưu hết, có lẽ chỉ vài diễn viên có tài thì mới hơi nổi bật, nhưng tính cách của bọn họ đều rất kiêu ngạo, chính xác mà nói là đều có người đỡ đầu, Ngô Đạo là một đạo diễn cực kì tốt, bộ phim nào của ông cũng nổi tiếng.

Nhưng tại sao lần này lại đồng ý với yêu cầu không đáng tin cậy này chứ. Mặc dù nói là thử vai, nhưng nghe nói đã chuẩn bị hợp đồng luôn rồi, căn bản là đã xác định vai nhân vật.

Ngô A Mạn vẫn còn hối tiếc, có người đến gọi cô: “Chị Mạn, người thử vai tiên tôn đã tới, Ngô Đạo bảo chị đưa trang phục diễn đến rồi hóa trang cho anh ta.”

Ngô A Mạn giật mình: “Không phải nói thử quay thôi à? Sao lại hóa trang luôn?”

Người gọi cô là một trợ lý nhỏ, quan hệ thường ngày với cô cũng không tệ, nghe thấy cô hỏi như vậy, khuôn mặt người trợ lý đỏ bừng nói: “Đúng vậy ạ! Hình như Ngô Đạo đã quyết định chọn anh ta rồi, muốn để chị Mạn đến hóa trang xem hiệu quả thế nào, mấy ngày nữa sẽ bấm máy.”

Trợ lý kia do dự một hồi, không nhịn được nhiều chuyện: “Chị Mạn, chị biết lai lịch của anh ta không? Mới đứng xa xa nhìn qua một cái, thật sự cực kì đẹp trai nha!”

Nhớ lại những ngày trước đó của cô gái nhỏ này, Ngô A Mạn vẫn cho rằng cô bé này chỉ thích tiểu soái ca, hắn chỉ nổi tiếng trên mạng thôi mà không cần khoa trương quá nha, đến khi nhìn thấy người kia nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, áo trắng lạnh lùng, cô mới sâu sắc nhận ra: Con mọa nó! Anh soái ca không cần làm bất cứ thứ gì hết, tất cả cứ để khuôn mặt lo!!!!

Cái khuôn mặt này cần gì biết diễn xuất, đứng không thôi cũng đủ lắm rồi!

Ngô Đạo là một người đàn ông trung niên mập mạp khoảng bốn mươi mấy, ông ta nhìn Ngọc Bạch Y miệng cười không khép lại được: “Được rồi, cậu đến đây, hóa trang trước đã, cứ giữ nguyên dạng bây giờ, không cần diễn đâu, đọc lời thoại như đọc kinh là được.”

“A Mạn!” Ngô Đạo gọi cô gái vẫn đang ngây ngốc! Cười hắc hắc, “Hóa trang giúp cậu ta đi.”

Đến gần hắn, Ngô A Mạn mới phát hiện: Ta đi nghịch thiên đây a! Tóc thật sự a a a a a dài tới eo mềm cứ như là gấm lụa, có chừa đường cho nữ nhân sống hay không a!

Quan trọng là tóc hắn dài như thế không làm cho người ta cảm giác kì quái, mẹ nó, chỉ cảm thấy khí chất thần tiên cùng soái ca của hắn thôi!

Vô Lượng tiên tôn sống sờ sờ ở đây! Mẹ! Ơi!