Chương 83

Lữ Mi San tức đến mức l*иg ngực phập phồng.

Lê Khinh Châu nói: "Cô Liễu, cô không cần so đo với loại người này, anh ta không đáng."

Lữ Mi San hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Tôi biết, cảm ơn anh, Lê tổng.”

[Á á——Bắt nạt phụ nữ đều không phải đàn ông tốt! Cái tên xấu xa này, mình muốn đại diện ánh trăng tiêu diệt anh ta!]

——Người tí hon trong bong bóng buộc hai bên tóc thành hai bím tóc nhỏ, một tay chống nạnh, một tay múa may cây gậy phát sáng màu vàng hình trăng lưỡi liềm.

Liễu Bạc Hoài không biết "Chuyện cũ" giữa Dữu Triết và Đỗ Thầm Vi, thấy thế, hắn cho rằng Lê Khinh Châu để ý Lữ Mi San, muốn ra mặt vì cô...

Hắn hơi cụp mắt xuống, kiềm chế biểu cảm, nhờ mắt kính không gọng để che giấy sự u ám tràn đầy trong đáy mắt.

“Tam gia?” Thấy Liễu Bạc Hoài mãi không có động tác gì, Lê Khinh Châu khó hiểu quay đầu dò hỏi.

Liễu Bạc Hoài thấp giọng cười cười, tiếp tục đẩy Lê Khinh Châu về phía trước.

Đằng sau, Trâu Minh đột nhiên sờ cánh tay, nhếch miệng, vẻ mặt kỳ lạ.

Bên cạnh, Phương Tây Ngạn hỏi anh ta có chuyện gì.

Trâu Minh ghé vào tai anh ta nói thầm hơi khó nghe: "Anh có nghe thấy tiếng cười hồi nãy của Liễu tổng không..."

Phương Tây Ngạn buồn bực lắc đầu: “Không có, Liễu tổng cười à?”

Trâu Minh: "Đó cũng không được coi là Liễu tổng cười..."

Anh ta đi theo Liễu tổng nhiều năm như vậy, cũng coi như khá hiểu biết với một vài thói quen của Liễu tổng, mà dáng vẻ kia của Liễu tổng...Là tức giận.

——Cũng có nghĩa là, có người sắp xui xẻo rồi.

Không biết là ai làm Liễu tổng giân.

Chẳng lẽ là mấy người vừa đi qua?

Nhưng mà không đúng, hẳn là Liễu tổng không quen biết họ, muốn tức giận cũng phải là mấy người Lê tổng tức giận mới đúng chứ...

Trâu Minh không hiểu.

Nhưng tóm lại, người nọ rất đáng thương, mặc niệm một chút.

Cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo có kiểm tra trước khi thi đấu, trước đó Dữu Triết và Đồng Lâm phụ trách những việc này.

Mà sau khi Lữ Mi San đưa đám người Lê Khinh Châu ngồi vào khán phòng, cũng đi hậu trường.

Rất nhanh trận đấu bán kết đã bắt đầu.

Đám Dữu Triết đã chế tác sức mạnh tổng thể của người máy, cho dù đặt trong cuộc thi giao lưu nhiều tuyển thủ như vậy cũng đủ để đánh thắng, đứng trong top đầu.

Nhưng không thể khôn nói, người máy do đội Đỗ Thầm Vi chế tác dùng để dự thi cũng rất xuất sắc.

Thứ hạng của họ trong cuộc thi đấu chính thức cũng rất cao.

Đây cũng là lý do vì sao video xuất hiện trên mạng lại được chú ý nhiều đến vậy.

Hơn nữa, hạng mục mà hai đội Kỳ Lạ và đội CW giống như như đúc.

Nếu có thể cùng tiến vào trận chung kết, về sau chắc chắn sẽ đối đầu với nhau, đó sẽ là một trận đấu đáng mong chờ.

Đấu bán kết áp dụng hình thức rút thăm.

Không biết có phải do may mắn không, mà hai bên không gặp nhau trên sân đấu, coi như tránh được bước đầu xung đột.

Mà hệ thống robot trí tuệ nhân tạo có sự cải tiến của Lê Khinh Châu, xếp hạng đội Dữu Triết vươn lên rất nhiều trong cuộc thi, vượt xa đội Đỗ Thầm Vi.

Cuối cùng bảng điểm tổng xuất hiện, đội Kỳ Lạ tạm thời xếp thứ ba.

Hai người xếp đầu một người là học sinh của giáo sư Buffett, Keys, đứng thứ hai là đội đến từ nước Nhật.

Về phần đội của Đỗ Thầm Vi, xếp ở vị trí thứ sáu.

Tính tổng điểm xong, xếp hạng trận đấu bán kết được công bố, Dữu Triết và hai người Đồng Lâm, Lữ Mi San thoáng chốc ôm nhau chúc mừng.

Lê Khinh Châu cũng không nhịn được vui mừng.

[Chà! Đây là nhờ mình cải tiến đấy, mình giỏi quá đi!]

——Người tí hon trong bong bóng một tay cầm chùm bóng bay, một tay giơ bó hoa lắc lên lắc xuống.

Trên trán còn buộc một dải ruy băng ghi dòng chữ "Tôi là số một", trước ngực còn có chữ "Giỏi" lớn màu đỏ.

Lê Khinh Châu cong khóe miệng.

Bởi vì hiện trường cuộc thi quá ầm ĩ.

Cậu thoáng nghiêng người sang một bên, tới gần Liễu Bạc Hoài, nói bên tai hắn: "Tam gia, anh cảm thấy phòng làm việc Kỳ Lạ thế nào?"

[Tôi có thể mua được có phải đặc biệt giỏi không!]

—— bên tai bị hơi nóng hun, mang đến cảm giác ngứa ngáy, dường như len lỏi đến tận đáy lòng, không ngừng khuấy động, trêu chọc ở đầu quả tim hắn...

Liễu Bạc Hoài ừ một tiếng, nói: “Rất tuyệt.”

Lê Khinh Châu: “Đám Dữu Triết đều rất giỏi."

"Lữ Mi San làm công việc sửa chữa vỏ robot, cô ấy hoàn toàn có thể đảm đương công việc này."

"Hơn nữa, cô ấy còn là một cô gái, không sợ khó khăn, gian khổ, không sợ bẩn, mệt, có phải rất đáng để người ta nhìn với con mắt khác không?"

[Tôi cũng đánh giá cô ấy rất cao...]

Cho nên, tam gia, anh có chú ý đến cô gái đặc biệt này không? Có bị cô ấy hấp dẫn chưa?

——Người tí hon trong bong bóng vẻ mong chờ câu trả lời.

Liễu Bạc Hoài im lặng.

Hắn siết chặt phật châu trong lòng bàn tay, miễn cưỡng chặn lại cảm xúc u ám đang không ngừng dâng lên trong lòng, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "Không cảm thấy."

"Nếu cô ta đã lựa chọn công việc này, không sợ gian khổ vất vả chẳng lẽ không phải là yêu cầu cơ bản nhất sao?"

Lê Khinh Châu à một tiếng.

[Tam gia nghiêm khắc thật đấy, nhưng mà, tam gia như vậy hấp dẫn thật sự.]

——Người tí hon trong bong bóng nắm tay đặt trước ngực, mắt lấp lánh nhìn về phía Liễu Bạc Hoài.

Bàn tay nắm chặt phật châu của Liễu Bạc Hoài không khỏi buông ra một chút.