Sau đó, hai người trao đổi một chút về địa điểm và thời gian gặp mặt rồi cúp máy.
Phương Tây Ngạn nói: "Lê tổng, vậy tôi quay về thu xếp trước."
"Được."
Thấy mọi chuyện đã ổn, Phương Tây Ngạn rời đi trước.
Mặc dù khi nãy Lê Khinh Chu đã lau khô mồ hôi trên người, nhưng quần áo vẫn còn ướt. Lúc này dù cậu đã mặc một chiếc áo khoác ở bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến khó chịu.
Vì thế, Lê Khinh Chu nói: "Tôi sẽ đi tắm một lúc."
Khung xương hỗ trợ đi lại vẫn đang được mặc trên người, khi Phương Tây Ngạn giải thích sự tình cũng như lúc gọi điện thoại, cậu ta đã ngồi trên ghế dựa ở phòng luyện tập.
Lúc này cậu chống tay lên ghế, chậm rãi đứng lên, định tháo khung xương hỗ trợ trước.
Liễu Bạc Hoài bước tới giúp cậu.
[Luyện tập lâu như vậy, đói bụng rồi. ]
—— Người tí hon trong bong bóng xoa xoa cái bụng.
Liễu Bạc Hoài nói: "Cậu đi tắm trước, gần trưa rồi, tôi đi nấu cơm, tắm rửa xong là có thể ăn."
"Được."
Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Chu đến phòng tắm, giúp cậu xả nước trong bồn tắm rồi mới đi ra, trước khi đi còn nói: "Có chuyện gì cứ gọi tôi một tiếng, lúc bước vào thì cẩn thận."
Bởi vì trên người không có thiết bị hỗ trợ đi lại, trong phòng tắm khắp nơi đều trơn trượt, Lê Khinh Chu phải chống tay để di chuyển, tiến đến phía bồn tắm để tắm rửa.
Cậu gật đầu để Liễu Bạc Hoài yên tâm.
Sau khi Liễu Bạc Hoài rời đi, Lê Khinh Chu tốn một khoảng thời gian để cởϊ qυầи áo, sau đó cẩn thận chậm rãi ngồi vào bồn tắm lớn. (
App TYT)
Nước nóng bao phủ lấy cơ thể cậu, giúp cậu thoải mái thở ra một hơi.
Nhưng cũng chỉ đơn giản là ngâm trong nước qua loa như vậy thôi. Lê Khinh Chu rất nhanh đứng dậy, trong phòng tắm có ghế dựa chuyên dụng để cậu ngồi xuống thay quần áo…
Mỗi lần tắm, thủ tục trước và sau khi tắm xong đều rất phiền phức. Cho tới lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Liễu Bạc Hoài đã nấu xong bữa trưa, mùi hương quyến rũ bao trùm chỗ này.
Lê Khinh Chu thấy Liễu Bạc Hoài đang mặc tạp dề ôm một đống bát đĩa bước ra khỏi phòng bếp.
[ Phì… Dì bảo mẫu đang mặc tạp dề. ]
—— Người tí hon trong bong bóng che miệng lại nén cười, đôi mắt to nheo lại, vô cùng thích thú.
Vẻ mặt Liễu Bạc Hoài vẫn không thay đổi, hắn bình tĩnh đặt bát đĩa lên bàn, nói với Lê Khinh Chu: "Lại đây ăn cơm đi."
"Được, phiền tam gia rồi." Lê Khinh Chu điều khiển xe lăn đi tới bên bàn ăn.
[ Đàn ông biết nấu ăn thật đẹp trai! Tam gia lại càng đẹp trai hơn! ]
Hai mắt Lê Khinh Chu sáng rực lên sau khi nếm thử hương vị, người tí hon trong bong bóng liền cho Liễu Bạc Hoài một ngón tay cái.
Liễu Bạc Hoài cắm rễ ở đó cho đến lúc hắn phải đi đón người ở trường tiểu học.
Hôm nay vốn là tài xế của Hạ gia đi đón Hạ Dịch Quân, nhưng hắn lại gọi điện đến nói mình sẽ đi.
Từ San sau khi ngắt máy có chút nghi hoặc —— sao dạo này Bạc Hoài quan tâm đến con trai của cô vậy?
. . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau, Lê Khinh Chu cùng Phương Tây Ngạn đến nơi đã hẹn trước.
Ba người Dữu Triết, Lữ Mi San, Đổng Lâm đã đợi sẵn ở đó.
"Lê tổng."
Hai mắt Dữu Triết thâm quầng, có thể thấy hôm qua anh ấy không ngủ được chút nào. Hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, râu trên cằm lởm chởm, không được cạo sạch sẽ.
Lê Khinh Chu gật đầu với anh ta: "Trước hết cứ ngồi xuống đã, không biết anh Dữu Triết muốn tìm tôi là có chuyện gì?"
"Còn nữa, về cuộc thi giao hữu giữa người máy trí tuệ nhân tạo… Nếu anh Dữu cần, tôi có thể nói chuyện một chút với người chủ trì cuộc thi, miễn việc truy cứu trách nhiệm với lại bồi thường tổn thất."
Việc này tất nhiên tập đoàn Lê thị hoàn toàn có thể lo được.
Dữu Triết lại lắc đầu nói: "Chuyện đó không quan trọng, tôi sẽ xin lỗi người chủ trì, việc đánh người trong cuộc thi là tôi không đúng."
"Hơn nữa người chủ trì ấy là bạn học cũ của tôi ở trường đại học H, bọn họ hẳn là sẽ không quá làm khó tôi."
"Tình hình hiện tại chỉ là một cách để thông báo với truyền thông mà thôi, Lê tổng không cần lo lắng."
Đổng Lâm nói: "Trước khi đi du học, anh Dữu rất có danh tiếng ở trường đại học H, các giáo sư đều rất thích anh ấy."
"Lần này, có một giáo sư nổi tiếng làm cố vấn chuyên môn cho cuộc thi, ông ấy đã nói giúp cho anh Dữu rồi."
"Ồ, thì ra là vậy, nếu vậy thì tốt quá rồi." Lê Khinh Chu gật đầu nói.
Dữu Triết xoa xoa lông mày, vẻ mặt có chút khó xử, chần chừ nói: "Quả thật… Chúng tôi có chuyện muốn nhờ Lê tổng giúp."
"Lê tổng có biết tập đoàn Thôi thị không?"
Lê Khinh Chu: "Có quen biết, cũng từng làm việc với nhau, nhưng đôi bên đều có những trải nghiệm không mấy vui vẻ, làm sao vậy?"
Dữu Triết: "Không giấu gì Lê tổng, gần đây studio rất kì lạ, dường như là đang bị chèn ép vậy. Tôi vốn tưởng mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp, nhưng…"
Anh ta kể cho Lê Khinh Chu đầu đuôi mọi chuyện.
Thu nhập chính của studio là buôn bán người máy trí tuệ nhân tạo.
Nhưng dạo gần đây, không hiểu tại sao, một số khách hàng đã dừng hợp đồng giữa chừng với studio.
Một số khách hàng nói sẽ không hợp tác nữa ngay cả khi phải phá vỡ hợp đồng và bồi thường…
Dữu Triết không còn cách nào khác, đành phải dành thời gian ra để đi tìm thị trường mới.
Nhưng chuyện phiền phức hơn lại đến —— bên xưởng cung cấp vật liệu chế tác người máy cũng phá vỡ hợp đồng mà không nói rõ lý do.
Nguyên liệu chế tác robot vốn rất khó tìm, hơn nữa không có đủ linh kiện được cung cấp trên thị trường chung, cần có nơi sản xuất cung ứng chuyên biệt.
Dữu Triết cùng bọn họ vẫn luôn hợp tác rất tốt đẹp.
Nhưng lần này nói dừng hợp đồng là dừng, anh ta cảm thấy rất khó hiểu.
Cuối cùng, dưới sự tra hỏi của Dữu Triết, một người phụ trách của một xưởng cung ứng vật liệu đã ám chỉ rằng có thể anh ta đã đắc tội với tập đoàn Thôi thị.
Dữu Triết lại càng thêm nghi hoặc.
Studio của anh ta chưa từng có mâu thuẫn với Thôi thị, thậm chí nói thẳng ra là chưa từng có một chút mối liên hệ nào…
Nói thế nào đi nữa thì Thôi thị cũng là một tập đoàn lớn, bọn họ chỉ là một studio nhỏ mà thôi, hai bên không thể có xích mích gì được.
Cho đến cuộc thi chính thức, Dữu Triết mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.