Chương 46

——Lúc này vị trí hắn ngồi cao hơn xe lăn của Lê Khinh Châu một chút.

Liễu Bạc Hoài mặc một chiếc áo sơ mi trắng gạo kiểu dáng thoải mái, cổ áo thấp và lỏng lẻo, hắn thoáng khom lưng, xương quai xanh xinh đẹp lập tức hiện ra, trùng hợp có thể bị Lê Khinh Châu nhìn thấy.

[Ôi——]

——Người tí hon trong bong bóng ngại ngùng che mặt, nhưng mười ngón tay vẫn tách ra, lén ngắm nhìn.

"Thế nào, đẹp không?" Liễu Bạc Hoài đột nhiên lên tiếng hỏi.

Âm thanh trầm thấp từ tính dường như văng vẳng bên tai Lê Khinh Châu.

Cậu hoàn hồn, lông mi dài run rẩy, nhìn về chỗ nút tay áo đã đeo xong nói: "Ừ, đẹp."

——Người tí hon trong bong bóng cũng giơ ngón cái lên, nhưng gương mặt đỏ bừng, không biết là do khen nút áo đẹp, hay là vừa rồi.....

Trong mắt Liễu Bạc Hoài không khỏi hiện lên một tia ý cười, chỉ là rất nhanh đã được mắt kính che đi.

Khó có thể quyết định lấy cái nào, Lê Khinh Châu đều mua cả hai cái khuy măng sét.

Trong lúc cậu chờ nhân viên bán hàng đóng gói, lại xem thêm cà vạt, lần này nhanh chóng lựa chọn được.

Lê Khinh Châu chọn hai cái cà vạt khiêm tốn và sang trọng.

Trước khi đi, nhân viên bán hàng cực kỳ nhiệt tình đưa tiễn, đầy mặt tươi cười.

Sau đó, Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài đưa ba người Lê Hạm Ngữ đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi, Liễu Bạc Hoài đưa bọn họ về nhà.

Trên đường về, Lê Húc Sanh và Hạ Dịch quân dựa vào nhau ngủ gà ngủ gật.

Chờ tới khi tới cửa biệt thự, Lê Húc Sanh miễn cưỡng nâng mi mắt vẫy vẫy tay với bạn cậu nhóc, chào tạm biệt.

Hạ Dịch Quân vẫy tay chào lại cậu bé, một giây sau ngã vào ghế sau ngủ mất.

Lê Khinh Châu để Lê Hạm Ngữ ôm Lê Húc Sanh về phòng trước, cậu còn có chuyện muốn nói.

Sau khi em trai và em gái đều vào phòng, Lê Khinh Châu lấy ra hai hộp khuy măng sét và cà vạt nói: "Liễu tổng, hôm nay làm phiền anh quá."

"Nếu anh không chê, đây là quà tặng..."

Trong hộp là khuy măng sét màu xanh nước biển.

Trong lòng Liễu Bạc Hoài không khỏi xẹt qua chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó giống như có lông chim nhẹ cọ qua....Hơi ngứa ngáy khó nhịn, không biết ai đá đổ vại đường.

Hắn cố nhịn cảm giác muốn mong môi, nói: "Không đâu, tôi rất thích."

Lê Khinh Châu: "Liễu tổng thích thì tốt, tôi còn tưởng Liễu tổng không chịu nhận."

[May mà anh ấy nhận lấy, giữa bạn bè phải tặng quà cho nhau.]

—— Người tí hon trong bong bóng nghiêm trang gật gật đầu.

Cánh tay nhận lấy chiếc hộp của Liễu Bạc Hoài khựng lại.

Bỗng nhiên vại đường dường như trộn lẫn cả muối.

Ngay sau đó, hắn tiến lên một bước, khom người, hai tay không tự nhiên mà vén sợi tóc hơi che tầm mắt của Lê Khinh Châu, khẽ nói: "Lê tổng, nếu chúng ta đã là bạn bè, xưng hô có phải nên thay đổi không...."

"Lê tổng, anh thấy đúng không?"

[Tôi, tôi cảm thấy....]

Giờ phút này, một tay Liễu Bạc Hoài chống lên lưng ghế xe lăn.

——Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ dài tầm nửa cánh tay, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu.

[Nếu không xưng hô là Liễu tổng, thế thì gọi là gì.....Bạc Hoài? A Hoài? Hoài Hoài?"

"Khụ."

Liễu Bạc Hoài đứng thẳng người dậy, cụp mi, dùng ngón giữa đẩy nhẹ gọng kính.

Hắn nói: "Cảm ơn quà tặng của cậu....Khinh Chu, sau khi về nhà nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

Lê Khinh Châu gật đầu, điều khiển xe lăn đi về hướng biệt thự, sắp đến cửa mới xoay người nói: "Tam gia, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Cậu nghĩ, vẫn là nên nghiêm túc chút.

——Người tí hon trong bong bóng vẫy vẫy tay, chào tạm biệt.

Sau khi bóng dáng Lê Khinh Châu đi khuất,Liễu Bạc Hoài nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt sâu thẳm giấu dưới mắt kính, xoay người lên xe....Không lâu sau, xe phóng đi.

........

Liễu tam gia không có nhiều bạn lắm, tính đến tính đi, tương đối thân thiết chỉ có một mình Hạ Giản Tầm

Bởi cậy, Hạ Giản Tầm thường xuyên tới nhà Liễu Bạc Hoài uống rượu.

Hôm nay anh ta lại tới đây.

Ngoại trừ uống rượu ra, anh ta còn than phiền với Liễu Bạc Hoài, nói nhà anh ta từ giả đến trẻ đều bắt đầu lo lắng cho chuyện hôn nhân của anh ta.

Ha Giản Tầm có bề ngoài đẹp trai, nhìn qua có vẻ dịu dàng lễ độ.

Cũng là hơn ba mươi tuổi giống Liễu Bạc Hoài, đúng vào thời kỳ độc thân hoàng kim của đàn ông, có lý nào lại bước vào nấm mồ hôn nhân sớm như thế.

Đương nhiên, đó là bản thân anh ta nghĩ như thế.