Chương 36: Gần quá rồi

Sau khi uống rượu kỵ nhất là ngâm suối nước nóng vì sẽ rất dễ bị ngộ độc rượu hoặc bị hạ huyết áp.

Vừa ngâm suối nước nóng vừa uống rượu thì phải xem sức khỏe cơ thể mình thế nào, nhưng dù thế nào cũng chỉ nên uống có chừng mực, nồng độ thấp và không được uống quá nhiều.

Vì thế, Liễu Bạc Hoài chỉ mang tới hai ly rượu gạo nhỏ, nồng độ cồn rất thấp.

Đây mới đúng là hưởng thụ đời người chứ, thoải mái quá đi.

Bé con trong bong bóng đội trên đầu một chiếc khăn ủ tóc hình chú cừu màu đỏ hồng, toàn thân ở trần chỉ để lại một chiếc quần bơi màu xanh đậm, để lộ hai cánh tay và bắp chân mũm mĩm mềm mại lại trắng mịn, trên bụng còn lắc lư thịt…

Trên gương mặt nhỏ nhắn ửng lên hai mảng đỏ ửng, vẻ mặt bé con vô cùng say mê, cậu đang nằm trên một chiếc phao bơi hình vịt vàng trôi chầm chậm quanh hồ suối nước nóng.

Lê Khinh Chu ngồi dựa vào thành hồ suối nước nóng, tóc mai của cậu đã sớm bị hơi nước không ngừng bốc lên ở xung quanh thấm ướt làm hơi cản tầm mắt.

Tóc mai bị cậu vuốt ra phía ra, chúng nằm ngoan ngoãn ở chung một chỗ, để lộ ngũ quan hết sức tinh xảo.

Sương mù mông lung nhưng dung nhan của cậu lại càng được tô vẽ kỹ càng hơn, xương lông mày xinh đẹp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi với độ cong hoàn hảo…

Nước suối trong đến mức thấy được cả phần đáy.

Thỉnh thoảng lại có một cánh hoa từ bên cạnh rơi xuống hồ, sau đó bị xoáy nước cuốn trôi đi… Đến khi một cánh hoa màu đỏ đột ngột dính trên ngực của người đối diện…

Đỏ và trắng, mũm mĩm… Sự khác biệt, so sánh này quá mức tương phản, kết hợp cùng với mùi rượu gạo cứ mãi quanh quẩn bên chóp mũi khiến không khí nóng lên một cách khó hiểu.

Liễu Bạc Hoài cố ép bản thân dời tầm mắt sang chỗ khác, chuỗi hạt châu vốn đeo trên cổ tay bị hắn cầm trong tay, từng viên một… được vuốt ve.

Trong lòng hắn niệm thầm kinh Phật quen thuộc.

Có lẽ tiếng châu Phật va chạm đã hấp dẫn sự chú ý của Lê Khinh Chu.

Cậu lấy lại tinh thần từ sự thoải mái khi được ngâm suối nước nóng, quay đầu nói: “Tổng giám đốc Liễu tin Phật à?”

“Ừ.”

“Không biết giám đốc Liễu theo Phật từ lúc nào thế? Tôi thấy tổng giám đốc Liễu vẫn luôn đeo chuỗi ngọc Phật ấy trên tay…”

Trong sách không miêu tả quá nhiều về Liễu Bạc Hoài, Lê Khinh Chu không khỏi nghi ngờ và tò mò.

Trùng hợp thay, bây giờ họ cũng đang vừa uống rượu vừa ngâm suối nước nóng, bầu không khí thế này rất hợp để nói chuyện phiếm.

Hiểu rõ về bạn bè hơn chính là bước đầu tiên trong việc tiến sâu vào những mối quan hệ! Thế thì sau này giới thiệu đối tượng mới có thể phù hợp về tính cách, hai người vừa bổ sung vừa tương xứng trên mọi mặt với nhau.

Lê Khinh Chu thiếu chút nữa đã lấy một quyển sổ nhỏ đã ghi chép lại toàn bộ yêu ghét của Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài nghe vậy, tay chuyển động chuỗi ngọc Phật hơi ngừng lại một chút.

Hắn nói: “Hồi hai mươi tuổi…”

“Năm ấy đã xảy ra một số chuyện không tốt cho lắm, nhờ vậy cũng giúp tôi nhận ra… Tôi nhất định phải kiềm chế lại bản tính cuồng vọng tùy ý của mình.”

“Đeo chuỗi hạt ngọc này là vì muốn tâm được an tĩnh.”

Tùy ý, cuồng vọng?

Lê Khinh Chu hơi bật người dậy.

Bé con trong bong bóng không khỏi ngồi dậy từ tư thế đang nằm ngửa trên chiếc phao vòng hình con vịt vàng, cậu nghiêng cái đầu nhỏ, trông vô cùng tò mò.

Dù sao nếu chỉ nhìn một Liễu Bạc Hoài vừa cao quý nho nhã lại vừa lạnh lùng như bây giờ, Lê Khinh Chu thật sự không thể tưởng tượng khi anh còn trẻ, rốt cuộc anh đã sống buông thả đến thế nào…

Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Liễu Bạc Hoài phải học cách từ từ khống chế lại tính cách của mình, tu thân dưỡng tính?

Lê Khinh Chu không kìm được hỏi: “Hồi còn trẻ tổng giám đốc Liễu là người như thế nào vậy? Tính cách tệ đến thế sao?”

Sẽ một lời không hợp liền ra tay đánh người sao? Có phải lúc đó anh cũng là ông trùm của Yến Kinh không? Ai cũng không dám chọc… À không đúng, bây giờ cũng không ai dám chọc.

Đại ca, xin nhận của em một lạy! Sau này anh nhất định phải đưa em lêи đỉиɦ cao cuộc đời, được nhiều người quý mến đó nha… Ha ha ha.

Bé con trong bong bóng đang đội trên đầu một chiếc khăn ủ hình cừu, đầu nó dựa vào sau cổ của chiếc phao hình con vịt vàng, cánh tay duỗi thẳng, hai tay giơ ngang đất lạy một cái.

Lạy xong liền cười đến nỗi té ngã sang một bên, khăn ủ trên đầu cũng hơi lỏng ra một chút.

Không, cuối cùng mình cũng sẽ trở thành đại ca! Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi.

Sau khi bé con trong bong bóng cười xong, nó lập tức trở nên đứng đắn, gương mặt nhỏ nghiêm túc chỉnh sửa lại khăn ủ hình cừu màu hồng đỏ ở trên đầu.

Liễu Bạc Hoài: “...”

Hắn nắm chặt chuỗi ngọc Phật trong tay hơn một chút, ánh mắt thoáng lướt từ trên đỉnh đầu của Lê Khinh Chu xuống mặt cậu, từ vẻ mặt vốn vô cùng bình tĩnh không hề thay đổi của cậu sang bé con đang cười lăn lộn bơi lội trên đầu…

“... Hung hãn đến nỗi đánh người khác đến mức phải vào viện, thường xuyên chơi những trò cảm giác mạnh.” Liễu Bạc Hoài bình tĩnh lại nói.

Tay hắn nâng lên khỏi suối nước nóng mang theo những giọt nước long lanh trong suốt, một giọt nước nhỏ xuống khỏi cánh tay, rơi lên bả vai chắc chắn…

Liễu Bạc Hoài chỉ sau lưng nói: “Ở đây có vết sẹo khi leo mỏm đá, cậu có muốn xem không?”

Có có, muốn xem chứ.

Lê Khinh Chu gật đầu một cái.

Liễu Bạc Hoài liền đứng dậy đi tới trước mặt Lê Khinh Chu, hắn hơi nghiêng người để cậu có thể nhìn vết sẹo trên bả vai… Nó vô cùng rõ ràng dữ tợn, dài khoảng một ngón tay.

Khoảng cách rất gần, hô hấp của Lê Khinh Chu không khỏi ngừng lại, chậm rãi nhẹ nhàng.

Không giống với lúc nãy khi cậu bỗng nhiên bị ôm xuống suối nước nóng, cậu vẫn chưa kịp cảm nhận cảm giác ấy.

Hay phải chăng vì lúc ấy sự xấu hổ đã chiếm hết tâm trí cậu nên cậu không hề để ý rằng… Dáng người của cậu và Liễu Bạc Hoài lại chênh lệch nhau rõ ràng đến như vậy.

Người trước mắt như muốn bao trọn cả người cậu, cảm giác áp bách và tồn tại của hắn vô cùng nặng nề.

Gần quá đi thôi…