Chương 228

【 Ký chủ, tôi nhận thấy được bàn tay vàng hộ chủ, bây giờ…… Ủa?! Vì sao bàn tay vàng lại ở trên người đối tượng nhiệm vụ?! 】

【 Ủa?!! Ký chủ, vì sao cậu lại ở cùng phòng với đối tượng nhiệm vụ?! 】

Bàn tay vàng gì cơ?

Lê Khinh Chu khó hiểu.

Lúc này, Liễu Bạc Hoài nói: "Bảo bối, từ lúc anh quen biết em, thật ra anh vẫn luôn nghe thấy nhịp tim của em, thấy..."

【 A —— chẳng lẽ bàn tay vàng ném sai người rồi sao?! 】

Âm thanh của Liễu Bạc Hoài và tiếng thét ngạc nhiên của hệ thống đồng thời vang lên.

Cuối cùng, Lê Khinh Chu cũng hiểu rốt cuộc chuyện là thế nào——trước khi đi, hệ thống ném cho cậu một bàn tay vàng tên là "nhận thức hoạt động tinh thần".

Nhưng không biết vì sao bàn tay vàng này lại dùng trên người A Hoài.

Từ lúc đó, A Hoài có thể nhìn thấy tiểu bọt khí trên đỉnh đầu cậu trong vòng 10 mét, trong vòng 3 mét có thể nghe thấy âm thanh trong lòng cậu.

Nhưng hôm nay, bàn tay vàng kia không hiểu sao lại biến mất.

Có lẽ là sau khi họ lăn xuống sườn dốc, bàn tay vàng bảo vệ bọn họ nên mới biến mất. - App truyện tytnovel.com -

——Chuyện này không khác gì sét đánh giữa trời quang.

Toàn thân Lê Khinh Chu cứng đờ, ngơ ngác.

Liễu Bạc Hoài ôm chặt cậu, thấp giọng nói: “Bảo bối, em đừng giận anh được không?”

Một lúc lâu sau, Lê Khinh Chu suy yếu nói: "Cho nên...bình thường em suy nghĩ gì, anh đều biết sao, A Hoài?"

Bao nhiêu vở kịch diễn ra trong đầu em, anh đều xem như xem livestream?!

Quả bóng nhỏ màu lam bay lên bay xuống: 【 Ký chủ, bàn tay vàng sẽ không đề cập đến nhiệm vụ, cốt truyện trong nguyên tác, hay là chuyện cậu đến từ thế giới khác. 】

Liễu Bạc Hoài nói: "Phải, ví dụ như lần lái xe motor, em có suy nghĩ muốn sờ anh, ôm anh một cái, còn có... Ứ ừ."

"...."

Hoảng hốt.

Lê Khinh Chu bỗng chốc rên lên một tiếng, cơ thể ngả về phía sau, chống cằm hét lên: "Em rời khỏi trái đất đến mặt trăng đây! Để em đi! Để em đi!"

"Mua cho em một vé phi thuyền bay lên vũ trụ ngay bây giờ! A a a a——”

Liễu Bạc Hoài nâng eo và đầu Lê Khinh Chu lên, dịu dàng dỗ: "Bảo bối, ngoan, như vậy dễ bị đau hông, mau đứng lên."

"Em không!"

Lê Khinh Chu khóc thút thít, vặn vẹo người, ý đồ tìm chăn chui vào.

Liễu Bạc Hoài bất đắc dĩ, sợ cậu làm mình bị thương, cuốn chăn cho cậu, nhìn cậu tự bế vùi cả người vào.

Quả cầu nhỏ màu làm chui vào chăn lải nhải: 【 Ký chủ, chẳng lẽ cậu yêu đương với đối tượng nhiệm vụ? Quan hệ của hai người tiến đến bước nào rồi? 】

【Để tôi kiểm tra xem nào....Tâm liền tâm, nước sữa hòa nhau, á, chỉ còn thiếu kết hôn.】

【 Ký chủ, sau khi kết hôn chân cậu sẽ khỏi hẳn. 】

【Tuy nhiên vì để thế giới vận động hợp lí, không xuất hiện nhận thức lệch lạc, chúng tôi sẽ đưa ra phương án hợp lí để chữa khỏi chân cho ký chủ, ví dụ như……】

Lê Khinh Chu đột nhiên xốc chăn lên, quả bóng nhỏ màu lam không kịp đề phòng, bắn vào đầu gường.

"Nếu chân tôi lành lặn trở lại, không thể gạt A Hoài, tôi có thể nói ra không?"

Quả bóng nhỏ màu lam lăn từ đầu giường xuống, lảo đảo lắc lư, bay đến trước mặt Lê Khinh Châu: 【Sau khi kết hôn ký chủ có thể nói.】

【Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thế giới trong sách này cũng ổn định, sau đó sẽ trở thành một trong những thế giới nhỏ thật sự. 】

Liễu Bạc Hoài thấy Lê Khinh Chu chui ra, ôm cậu vào lòng, vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán câu, nói: "Bảo bối, em suy nghĩ gì vậy?"

Lê Khinh Chu nhìn hắn, hừ nói: "Anh đoán xem, không biết chứ gì."

"À mà, đến bàn tay vàng cậu còn đưa sai người, cấp trên không phạt à?"

【 Cái này, cái này…… Trở về tôi sẽ viết báo cáo nhận lỗi, xin lỗi, ký chủ. 】 Quả cầu nhỏ màu lam uể oải lắc lư.

"Ngoại trừ nhận sai, cậu còn phải bồi thường cho tôi, tôi muốn sử dụng bàn tay vàng này một ngày, không quá đáng chứ?"

Quả cầu nhỏ màu lam ngẩn ngơ: 【 Nhưng mà ký chủ, bàn tay vàng này bởi vì bảo vệ chủ nhân mà hỏng rồi, phải mang về sửa một chút mới có thể dùng tiếp. 】

【 Ký chủ muốn sử dụng một ngày đúng là không quá đáng, nhưng phải chờ một chút mới được……】

"Không sao, chờ bao lâu cũng được." Tâm trạng Lê Khinh Chu trở nên tốt hơn.

Liễu Bạc Hoài nhéo nhéo cằm cậu, để sát vào nói: "Bảo bối, em lại đang nghĩ chuyện xấu gì?"

Lê Khinh Chu dảo mắt: "Em có nghĩ gì đâu, em có thể nghĩ chuyện xấu gì chứ, anh đừng đổ oan cho em."

Hì hì, em có nghĩ anh cũng không biết, lêu lêu lêu.

Liễu Bạc Hoài lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt này vừa nhìn là biết đang nghĩ chuyện xấu muốn chỉnh hắn, được, hắn đuối lý, đành chịu vậy.

Sự việc bàn tay vàng tạm thời hạ màn, hệ thống chờ hai người kết hôn xong mới đi.

Hai ngày sau, Yến Kinh lại xảy ra một chuyện.

——Lưu Bành đánh em gái mình, cũng chính là Lưu Kỷ Trân.

Nghe người chứng kiến nói là ông ta đến tận bệnh viện túm tóc Lưu Kỷ Trân, kéo bà ta xuống khỏi giường bệnh đánh.

Không ai cản được, đánh đến mặt mũi Lưu Kỷ Trân bầm dập, máu me giàn dụa mới thôi.

Mà lý do khiến ông ta ồn ào khiến một vài người không biết có nên ngăn cản hay không.

Phía dưới của Lưu Bành không được, nhiều năm như vậy ngoài trừ một đứa con gái riêng bên ngoài thì không sinh được con.

Nhưng gần đây ông ta mới biết được sự thật——sở dĩ ông ta không được, tất cả là do Lưu Kỷ Trân bỏ thuốc ông ta.

Lưu Bành không sinh được con, nhà họ Lưu cũng sắp tuyệt hậu.

Không có gì đáng ngạc nhiên nếu Lưu Bành muốn đánh chết Lưu Kỷ Trân.

"Con gái nhà họ Lưu tàn nhẫn thật, đến cả anh trai ruột của mình mà cũng..."

" Xứng đáng bị đánh, bỏ thuốc cho anh ruột của mình chỉ vì tiền."

Cuối cùng vẫn là Liễu Cảnh Nguyên cùng Liễu Nhạc Thừa tiến lên ngăn Lưu Bành lại, nếu không Lưu Kỷ Trân cũng không sống nỗi.

Về sau—— Lưu Bách trực tiếp cướp đoạt quyền lợi của Lưu Kỷ Trân ở công ty, Lưu Bành và Lưu Kỷ Trân cũng cạch mặt nhau từ đây.

Hạ Thanh Uyển vẫn muốn tính sổ với Lưu Kỷ Trân, vì bà ta dám dắt mũi Vu Khôn, muốn Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu phải chết.

Một nhà Liễu Cảnh Nguyên cuối cùng cũng không sống nỗi ở Yến Kinh nữa, chỉ đành theo ý Hạ Thanh Uyển ra nước ngoài, không bao giờ trở về.

Lê Khinh Chu ở nhà tự bế hai ngày mới hồi phục.

Cậu dựa lên lưng Liễu Bạc Hoài, nắm tóc hắn hỏi tiểu bọt khí trên đỉnh đầu mình trông như thế nào.

Liễu Bạc Hoài thỏa mãn cậu, tự tay vẽ tranh.

"Xấu hoắc." Lê Khinh Chu suýt khóc khi thấy bức vẽ đầu tay của hắn.

Liễu Bạc Hoài hiếm khi cảm thấy quẫn bách, nói: "Anh sẽ luyện thêm mà bảo bối."

Lê Khinh Chu: Hừ ~ lúc này mà có bàn tay vàng thì tốt rồi, mình muốn xem trong lòng A Hoài đang nghĩ gì.