Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 215

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối đó, Lê Khinh Chu không dám ở lại, đưa Sanh Sanh về nhà.

Tối ngủ, Lê Khinh Chu nằm mơ thấy mình biến thành con mèo trắng nhỏ, bị một con mèo đen khổng lồ cường tráng đè dưới người liếʍ lông.

Liếʍ từ đầu đến đuôi, không giãy ra được, gấp đến độ kêu meo meo.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Lê Khinh Châu hoảng hốt một lúc mới chậm rãi dậy mặc quần áo.

Cậu rửa mặt xong mở cửa ra, Liễu Bạc Hoài đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.

Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đang ngồi trên bàn ăn.

Thấy Lê Khinh Chu xuất hiện, Lê Húc Sanh khua muỗng nhỏ nói: "Anh, chào buổi sáng, chú Liễu đang chuẩn bị sữa đậu nành cho anh trong bếp."

Sữa đậu nành mới xay.

Hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh uống sữa bò nóng.

Lê Khinh Chu cười nói: "Anh vào bếp xem chút."

Nói xong cậu đi qua.

Việc mới sáng sớm Liễu Bạc Hoài đã qua đây đưa Lê Khinh Chu đi làm, thuận tiện chuẩn bị bữa sáng đã là chuyện bình thường.

Phương Tây Ngạn xem như được "thất nghiệp" trong phương diện này.

Mãi sau, anh ta với Trâu Minh mới biết quan hệ của hai người, hoảng hốt một thời gian mới bình phục lại.

Chợt nhận ra trước đó có manh mối vừa mờ mịt vừa rõ ràng, khó trách...

Lê Húc Sanh cắn miếng trứng chiên, lắc lắc chân nói: "Chú Liễu đối xử tốt với anh quá."

"Có phải chú Liễu với anh giống em với Quân Quân, làm bạn tốt cả đời không?"

Lê Hạm Ngữ đang uống sữa bò, nghe vậy bị sặc, bỏ cốc xuống lau miệng: "...Cái đó chắc là không giống đâu."

Lê Húc Sanh nghiêng đầu khó hiểu: "Không giống chỗ nào ạ?"

Chỉ một lát sau, Lê Khinh Châu ôm cổ Liễu Bạc Hoài, được Liễu Bạc Hoài ôm cả người từ phòng bếp đi ra.

Trên người cậu còn đang mặc khung hỗ trợ thông minh, trọng lượng tăng thêm.

Nhưng Liễu Bạc Hoài ôm hết sức vững vàng, một tay nâng eo cậu, một tay bê sữa đậu nành, không hề bị rung lắc hay đổ ra ngoài.

Tới bàn ăn, Liễu Bạc Hoài vỗ mông Lê Khinh Chu, để cậu ngồi xuống.

Lê Hạm Ngữ: Yêu đương có thể khiên người ta trở nên vừa ấu trĩ vừa tùy hứng, bởi vì có người bao dung cưng chiều vô điều kiện.

—— Có hơi hâm mộ.

Có phải cô cũng nên yêu đương không nhỉ?

Lê Hạm Ngữ vừa nghĩ vừa uống nước, nuốt xuống bầu không khí ngọt ngào giữa anh trai và Liễu tiên sinh.

Cái bóng đèn này định sáng đến khi nào.

Cô liếc nhìn em trai ngây thơ không hiểu gì, nội tâm cảm thán——đôi khi ngốc một chút cũng tốt.

Lê Khinh Chu vừa ra đến cửa, Lê Hạm Ngữ liếc nhìn Liễu Bạc Hoài ra ngoài chuẩn bị xe, giữ chặt anh trai khẽ nói: "Anh, Liễu tiên sinh đối xử với anh tốt thật."

"Thật ra, nếu anh muốn sống chung với Liễu tiên sinh, em với Sanh Sanh đều không có ý kiến gì."

Dù sao một vài thứ đã được chuyển tới nhà họ Liễu.

Nội tâm Lê Khinh Chu hoảng sợ—— sống chung?! Anh đây còn cần cái mông này không?!

Đáng sợ.

Vẻ mặt cậu bình tĩnh, lắc đầu nói: "Không vội, anh không nỡ xa em với Sanh Sanh, hai đứa đều còn nhỏ, cần người chăm sóc."

"Chẳng lẽ Hạm Ngữ chịu được việc thường xuyên không gặp anh à?"

Còn có Sanh Sanh, mới đang học tiểu học, có người thân bên cạnh là chuyện rất quan trọng.

Không chịu được!

Lê Hạm Ngữ đương nhiên không chịu, nhưng cô cảm thấy có thể anh mình muốn ở bên cạnh người yêu từng giây từng phút.

Nếu anh đã nói như vậy thì không còn vấn đề gì.

...

Sau khi lên xe, Liễu Bạc Hoài nghiêm túc lái xe.

Lê Khinh Chu chống cằm một lát, sau đó lén nhìn Liễu Bạc Hoài.

Thầm nghĩ hôm qua A Hoài nói ra những lời không đứng đắn như vậy, buổi tối còn muốn giữ cậu lại, còn nói muốn mua...Khụ.

Sao hôm nay có thể không có chút phản ứng khác thường nào thế nhỉ?

Chẳng lẽ đang kiềm chế?

Lê Khinh Chu không nhịn được duỗi tay chọc chọc cơ bắp trên tay Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài lái xe, tay áo vén lên. Đầu ngón tay Lê Khinh Chu chạm vào da hắn, có thể cảm nhận được cơ bắp hắn hơi căng cứng.

[Hì hì...]

——Tiểu bọt khí trong lòng cười trộm.

Nhưng mà cũng chỉ thế thôi, Liễu Bạc Hoài chỉ liếc cậu một cái, tranh thủ vươn tay xoa đầu Lê Khinh Chu rồi tiếp tục "nghiêm túc" lái xe.

Lê Khinh Chu cũng không trêu chọc hắn nữa.

Chờ sau khi đưa cậu đến công ty, Liễu Bạc Hoài như thường lệ hôn lên trán cậu để chào tạm biệt, giữa trưa lại qua đây cùng nhau ăn cơm.

Hôm nay Lê Khinh Chu chủ yếu bận việc chế tác game《Sky Boy》.

So với sự tuyên truyền huênh hoang của tập đoàn Lưu thị gần đây, Lê thị tiến hành sản xuất trò chơi trong âm thầm.

Dường như đã từ bỏ phản công.

Nhưng mà, Lê thị càng như vậy, công ty game của Lưu thị càng không yên tâm.

Dù sao vết xe đổ của Casper vẫn còn đó.

Bọn họ thật sự sợ lần này Lê Khinh Chu lại tỉ mỉ sắp đặt một cái bẫy, dụ họ vào tròng, coi game thực tế ảo như đá kê chân.

Chỉ là, ba chữ thực tế ảo cũng mang lại đủ tự tin cho tập đoàn Lưu thị.

Vả lại trong lĩnh vực ô tô thông minh, ô tô không người lái không có đối thủ, không có nghĩa là cũng đứng nhất trong phương diện game.

Cho nên, mặc dù Lưu Kỷ Trân an ủi bản thân và người khác như vậy, nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, Lưu thị vẫn xóa những tài khoản ảo hạ thấp 《Sky Boy》trên mạng.

Tuy nhiên đã quá muộn, những gì nên nói, không nên nói đều nói hết rồi.

Cho dù không có tài khoản ảo dẫn dường, phần lớn cư dân mạng cũng bắt đầu phát biểu ý kiến theo hướng này.
« Chương TrướcChương Tiếp »