Liễu Nhạc Thừa cũng đã sớm nhắn tin báo cho cha mẹ, Lưu Kỷ Trân cùng Liễu Cảnh Nguyên vội vàng tới chỉ trích Vu Khôn.
Liễu Vân Phỉ che chở cho Vu Khôn.
Lưu Kỷ Trân cả giận: “Vân Phỉ, tôi ngày thường dạy chị như thế nào, chị quên hết rồi sao?!”
Lưu Kỷ Trân chỉ vào Vu Khôn mắng.
Vu Khôn bị Liễu Nhạc Thừa đánh hai quyền, khóe miệng bầm tím.
Công bằng mà nói, khuôn mặt anh ta lớn lên cũng ưa nhìn, cho dù có chút xanh tím cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai, thậm chí nhìn có vẻ đồng cảm.
Liễu Vân Phỉ nhíu mày nói: “Mẹ, Vu Khôn nói với con, đây là bà ngoại anh ấy làm, không liên quan gì tới anh ấy."
“Trước đó, Vu Khôn căn bản không biết, bằng không anh ấy nhất định sẽ ngăn cản.”
Lưu Kỷ Trân nghe vậy càng tức, vừa định nói thì cách đó không xa truyền đến một câu tiếng Anh.
"Đây không phải là con trai của ông Tư Đống sao?" Reese tiên sinh nhướng mày, ông ta nhận ra Vu Khôn.
Nói xong, ánh mắt quét qua Liễu Vân Phỉ, cũng nhận ra đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của Vu Khôn.
Lưu Kỷ Trân, Liễu Cảnh Nguyên, Vu Khôn và những người khác đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Nơi mà Liễu Vân Phỉ và Vu Khôn gặp nhau trùng hợp cũng là nơi mà Lê Khinh Chu hẹn Reese tiên sinh gặp mặt.
Bọn họ vừa bàn xong chuyện đi ra liền thấy một màn này.
—— Lê Khinh Chu cùng Reese tiên sinh ở cùng nhau hẳn là vì đánh cược và công việc.
Lưu Kỷ Trân kinh ngạc, vì cái gì mà Liễu Bạc Hoài cũng ở đây?!
Vu Khôn không khỏi chột dạ, ánh mắt hạ xuống.
Reese tiên sinh cũng không đến mức so đo với vãn bối.
Huống chi, Angie cùng Vu Khôn ở bên nhau cũng chỉ là chơi bời mà thôi, nếu đối phương nɠɵạı ŧìиɧ, thì cũng không cần nữa.
Vì vậy, sau khi nói xong những lời này, Reese tiên sinh liền không có hứng thú mà dời mắt.
Ngược lại, ánh mắt Liễu Cảnh Nguyên lóe lên, tiến đến cười hỏi: “Bạc Hoài, sao cậu lại đến đây cùng Reese tiên sinh ăn cơm?”
Dứt lời, vươn tay tự giới thiệu với Reese tiên sinh.
Reese tiên sinh bắt tay anh ta, nói: “Đó là con gái của cậu?”
Liễu Cảnh Nguyên sắc mặt cứng đờ, nhớ tới con gái của mình chen chân vào chuyện tình cảm của Vu Khôn cùng con gái duy nhất của Casper.
Đầu óc ông ta nóng lên, vừa rồi thấy Liễu Bạc Hoài cùng Reese tiên sinh đứng chung một chỗ, cho rằng đối phương có thể có liên quan đến Casper.
Vì thế vội vàng tới giành giật mối quan hệ.
Lưu Kỷ Trân thấy thế, vội hoà giải: “Reese tiên sinh, trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện……”
Lúc này, khóe miệng Lê Khinh Chu hơi cong lên, biểu tình trào phúng nói: “Sắp hai mươi tuổi mà còn là trẻ con?”
Reese tiên sinh thở dài một tiếng, làm ra vẻ bừng tỉnh: “Hóa ra ở Hoa quốc, gần hai mươi tuổi vẫn là một đứa trẻ.”
“Tiên sinh, có thời gian thì hãy dành ra để giáo dục con gái của mình, đừng làm chuyện không đúng mực như vậy.”
Liễu Vân Phỉ sắc mặt tức khắc cứng đờ, khó coi.
Reese tiên sinh mặc kệ biểu tình của Liễu Cảnh Nguyên cùng Lưu Kỷ Trân, ông ta tạm biệt Lê Khinh Chu cùng Liễu Bạc Hoài sau đó rời đi.
Liễu Cảnh Nguyên kéo kéo khóe miệng, hỏi Liễu Bạc Hoài vẫn luôn không trả lời: "Cậu tới đây, chẳng lẽ Liễu thị hợp tác cùng Casper?”
Liễu Bạc Hoài: “Không phải.”
“Vậy là vì cái gì……”
“Là tôi kêu A Hoài tới.”
Một câu của Lê Khinh Chu không chỉ làm Liễu Cảnh Nguyên choáng váng, mà cả đám người Lưu Kỷ Trân cũng sững sờ.
A Hoài?!
Sao Lê Khinh Chu lại gọi Liễu Bạc Hoài như vậy?
Có phải là quá thân mật rồi không?!
Tựa hồ là cảm thấy nói chuyện không đủ, Lê Khinh Chu ở trước mặt đám người Liễu Cảnh Nguyên nắm lấy tay Liễu Bạc Hoài, hơi dựa người vào, biểu hiện có chút mệt mỏi.
[ A Hoài, mau ôm tiểu khả ái nha, hắc hắc, để cho em nhìn xem sắc mặt ai đẹp nhất.]
—— Tiểu bọt khí trước moah moah Liễu Bạc Hoài, sau mặt cười xấu xa, đôi tay ở trước ngực cọ cọ, bộ dáng nóng lòng muốn thử một chút.
Liễu Bạc Hoài cũng rất phối hợp nói: “Mệt rồi sao?”
Một người luôn lãnh đạm hờ hững như Liễu tam gia giờ phút này cư nhiên lại nói lời ôn nhu.
Hắn không chỉ để Lê Khinh Chu tùy ý dựa vào, còn chủ động ôm lấy bả vai Lê Khinh Chu, động tác che chở.
Liễu Cảnh Nguyên cùng Lưu Kỷ Trân không khống chế được mà trợn to mắt.
Ba người Liễu Vân Phỉ cũng không ngoại lệ.
“Cậu, Bạc Hoài các cậu……” Liễu Cảnh Nguyên thay đổi sắc mặt nói.
“Chúng tôi làm sao cơ?” Lê Khinh Chu có chút phiền chán hỏi.
Cặp chân mày vừa sắc bén lại xinh đẹp nhướng lên, nhìn Liễu Cảnh Nguyên nói: “Ông có ý kiến gì?”
Liễu Cảnh Nguyên tức đến há mồm.
Lê Khinh Chu khẽ cười một tiếng, giễu cợt nói: “Có ý kiến cứ việc nói, nhưng ông cho rằng ai sẽ nghe ông.”
“A Hoài, em thấy hơi mệt, chúng ta đi thôi.”
Câu sau giọng điệu nhẹ nhàng, phân biệt đối xử rõ ràng.
[ Ha ha, lêu lêu lêu, tức chết ông.]
—— Tiểu bọt khí làm mặt quỷ, le lưỡi với Liễu Cảnh Nguyên.
“Bạc Hoài, các cậu rốt cuộc có quan hệ gì?!” Liễu Cảnh Nguyên cả giận nói.
Liễu Bạc Hoài một tay ôm bả vai, một tay ở phía trước thắt lưng cậu, biểu tình nhàn nhạt nói: “Như ông nhìn thấy, chính là quan hệ đó.”
“Chúng tôi phải đi rồi, anh hai, thay vì rối rắm chúng tôi là quan hệ gì, không bằng xử lý tốt việc nhà trước đi.”
Liễu Bạc Hoài mang theo Lê Khinh Chu rời đi.
Lên xe, Lê Khinh Chu ngã vào bả vai Liễu Bạc Hoài, nụ cười tươi gắn lên môi: “A Hoài, anh nói bọn họ sẽ vui vẻ hay đố kỵ chúng ta ở bên nhau?”
“Có lẽ đều có đi?” Liễu Bạc Hoài nghiêm túc trả lời.
Một bên nói một bên nghiêng về phía Lê Khinh Chu thắt chặt dây an toàn, hôn trán cậu nói: “Ngoan, chúng ta đi.”