Bên này, sau khi Vu Khôn lên xe, Angie nhận được điện thoại của người nhà.
Cô ta bấm nghe, nói: "Ba, vâng, con mới đi từ quán bar ra, khi nào ba tới Hoa Quốc.
Người cầm quyền Casper, Reese tiên sinh nói qua điện thoại: "Chờ ba xử lý xong một số viêc sẽ tới Hoa Quốc, con yêu, con với Vu ở chung thế nào?"
Angie: "Bình thường thôi ạ."
Giọng nói Reese tiên sinh trầm thấp đầy từ tính, cười nói: "Ừ, con yêu của ba, trăm triệu lần không được thật lòng yêu nó."
"Vu và cha mẹ đều là những kẻ tham lam dối trá, chơi bời thì được, nhưng đừng nghiêm túc."
"Nhà họ Vu là cây cầu để gia tộc Casper ta khai thác thị trường ô tô thông minh Hoa Quốc, con hiểu không, con yêu của ba."
Angie một bên nghe điện thoại, một bên chậm rãi đặt lên chiếc túi da đặt làm thủ công."
Cô ta nghe vậy liền nở nụ cười quyễn rũ: "Con hiểu mà, ba yên tâm đi."
——Giọng điệu mang lại cảm giác không hề đặt Vu Khôn vào mắt.
Vu Khôn đáng thương còn tưởng mình có sức hút phi thường, nắm chắc công chúa nhỏ duy nhất của gia tộc Casper trong lòng bàn tay.
Anh ta nào biết—— Angie Casper đặc biệt thích những người đẹp có nét phương Đông, thứ cô ta coi trọng là nhan sắc của Vu Khôn.
Đối với Angie Casper, Hoa Quốc này là thiên đường, muốn gặp thêm mấy người đẹp phương Đông chẳng phải quá đơn giản còn gì.
Gia tộc Casper cần một cơ hội để tiến vào thị trường ô tô thông minh Hoa Quốc, nhà họ Vu "chủ động" đưa cơ hội thích hợp đó tới cửa.
Chẳng qua chỉ là bố thí chút lợi ích, nhà họ Vu còn phải mang ơn đội nghĩa, không gì dễ lợi dụng hơn cái này.
Sau khi cúp điện thoại, Angie ngâm nga hát, bước chậm trên đường phố Yến Kinh buổi tối, cô ta không thèm để ý tới ánh mắt người khác, chỉ hưởng thụ cảnh sắc về đêm.
Nhưng mà, bộ đồ cô ta mặc vừa nhìn là biết một bộ váy lolita đắt đỏ, trong tay cầm một túi xách nhỏ, là một con dê béo trong mắt nhiều người.
Cuối cùng khi Angie đi tới một con đường tương đối yên tĩnh, một chiếc xe máy gào thét nhanh chóng chạy vụt qua người cô ta.
Khi cô ta chưa kịp phản ứng lại, chúng đã cướp mất chiếc túi da thủ công tinh xảo.
Bởi vì bọn cướp đột ngột giật mạnh, Angie cũng lảo đảo, té ngã ra đất, đầu gối chỉ đeo chiếc tất mỏng thoảng chốc bị rách da.
Mãi đến lúc chiếc xe máy đi xa, Angie mới giật mình kêu ra tiếng.
Cô ta kêu bằng tiếng anh, người ven đường không biết có nên tiến lên giúp không.
Khi đang do dự, một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai, có thể nói là xinh đẹp đi lên, giọng Anh chính tông dễ nghe vang lên.
"Tiểu thư, cô cần tôi giúp gì không?"
Đêm nay Lê Khinh Chu và Cát Nhạc tới quán cà phê mèo bàn chuyện.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy cướp bóc bên đường.
Cát Nhạc tinh mắt phát hiện cô gái nước ngoài kia bị ngã rách da đầu gối, chảy máu, liền bảo Lê Khinh Chu đến cửa hàng cách đó không xa mua băng cá nhân.
Lê Khinh Chu tiến lên dò hỏi.
Angie nghe tiếng ngẩng đầu, vẻ mặt vốn lo lắng của cô ta nháy mắt sửng sốt, há miệng, sau một lúc lâu nghe được câu hỏi thứ hai mới nói: "Túi, túi của tôi bị cướp mất rồi."
"Tôi đỡ cô dậy trước, được chứ?" Lê Khinh Chu duỗi tay nói.
Angie đỏ mặt, chạm vào tay cậu, đứng dậy dưới sự nâng đỡ của Lê Khinh Chu.
Sau đó hai người lùi về ven đường, Angie ngồi trên bậc thang, thỉnh thoảng nhìn lén người đàn ông bên cạnh một chút. (App truyện tytnovel.com )
Lúc này, Cát Nhạc cầm đồ chạy tới nói: "Khinh Chu, em mua thuốc với băng gạc về rồi đây."
Angie quay đầu, trước mắt sáng ngời, lại là một vị soái ca phương Đông, là loại cảm giác hoàn toàn khác với người đàn ông vừa đỡ cô ta dậy.
Cô ta không khỏi cảm thấy thẹn thùng, cơn tức giận buồn bực khi bị giật mất túi da đến té ngã biến mất trong phút chốc.
Cát Nhạc gãi đầu, chủ động tiến lên dùng tiếng Anh hỏi: “Nếu cô không ngại thì để tôi giúp cô băng bó."
Nhìn Khinh Chu có vẻ như không muốn băng bó cho người ta chút nào, hơn nữa Khinh Chu còn đang đeo khung hỗ trợ thông minh, không dễ ngồi xổm xuống.
Angie nhỏ giọng nói: “Không ngại, cảm ơn.”
Cát Nhạc nói không có gì, ngồi xổm xuống băng bó vết thương cho cô ta.
Sau đó cậu ta giải thích cho Angie túi bị cướp thì báo cảnh sát như thế nào, quanh đây có thiết bị theo dõi, tỷ lệ tìm về rất lớn.
Cuối cùng, Cát Nhạc hỏi cô ta đang sống ở đâu.
Angie đưa ra địa chỉ khách sạn.
Lê Khinh Chu nói với Cát Nhạc: "Đưa cô ấy tới đồn cảnh sát báo đã, sau đó chở cô ấy về khách sạn, trời khuya rồi, anh phải về đây."
Cậu bấm điện thoại, A Hoài vừa nhắn tin cho cậu——Hắn sắp tới đón.
Cát Nhạc gật đầu: "Được, để em đưa cô ấy tới đồn cảnh sát."
Dứt lời, Cát Nhạc dùng tiếng anh nói với Angie đưa cô ấy tới đồn cảnh sát báo án trước.
Angie đồng ý, nhờ Cát Nhạc đỡ mình đứng dậy.
Cát Nhạc lái xe đưa Angie đi, Angie ngồi trên ghế phụ, còn đang thắc mắc tại sao mỹ nhân phương Đông còn lại chưa lên xe.
Cô ta dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy, một chiếc ô tô thông minh dừng bên cạnh mỹ nhân phương Đông.
Mỹ nhân phương Đông cười với người trên xe, sau đó mở cửa bước lên.
Angie đắm chìm trong nụ cười không dễ xuất hiện kia, cảm thán không thôi.
Theo chiếc xe dần đi xa, cô ta mới quay sang hỏi: "Anh ấy không đi cùng anh sao?"
Cát Nhạc: "Không, anh ấy về nhà...Khụ, có giờ giới nghiêm, không, người trong nhà tới đón anh ấy."
May cậu ta là bạn của Khinh Chu, nếu không có lẽ cậu ta cũng phải đổi giọng gọi chú.
Cát Nhạc chở Angie đến đồn cảnh sát, sau đó lại đưa cô ta về khách sạn, cuối cùng lưu phương thức liên lạc lại rồi mới rời đi.
Angie tìm được điện thoại dự phòng gọi điện về nhà.
Cha cô ta, Reese tiên sinh sau khi nghe xong vừa sợ vừa thấy may mắn nói: "Angie, con yêu, con gặp được hai người tốt."
"Tên họ là gì? Khi nào ba đến Hoa Quốc sẽ cẩn thận cảm ơn họ."
Nhắc tới cái này, Angie có chút buồn bực: "Ba, con biết một người trong đó tên là...May là anh ấy có để lại số điện thoại, về sau có thể liên lạc."
Người còn lại kia mới là mỹ nhân phương Đông quyến rũ.