Chương 16

Toàn bộ rèm che nắng trong phòng họp đều được kéo lên, ánh sáng lập tức trở nên ảm đạm.

Chỉ có máy chiếu phim đang phát sáng rõ ràng, trên màn hình là video giảng giải thí nghiệm liên quan đến ô tô sử dụng trí tuệ AI.

Địa điểm trong video là đại học Yến Kinh.

Nhân vật trong đó bao gồm hai người Lê Khinh Chu, Phương Tây Ngạn, cộng thêm vài người rõ ràng là giáo sư sinh viên đại học Yến Kinh v.v...

Đây là một video chân thật chính xác, không còn gì bàn cãi.

Mặc dù trong hoàn cảnh ánh sáng có chút tối tăm.

Lê Khinh Chu vẫn có thể thấy rõ ràng trên mặt Lê Thừa Khang, Tưởng Tiết Linh cùng một số cổ đông lộ ra biểu tình vô cùng đặc sắc, không nói nên lời.

Đoạn video này xuất hiện đại biểu cho cái gì, không cần nói cũng biết.

Lê Khinh Chu hiếm khi một tay chống đầu, khi thanh âm nền của video giảng giải thí nghiệm dần kết thúc, tâm tình rất tốt mà thưởng thức tình cảnh toàn bộ thành viên đều im lặng.

"Bang" một tiếng.

Sau khi video kết thúc, chốt mở điều khiển rèm che nắng bị ấn xuống, trong phòng họp một lần nữa trở nên sáng sủa trở lại.

Đôi mắt cần vài giây mới có thể thích ứng với ánh sáng.

Lê Khinh Chu buông cánh tay đang chống đầu xuống, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ đợi xem ai mở miệng trước.

Cậu thu hồi cảm xúc xong, ánh mắt thản nhiên mà đảo qua sắc mặt đã cực kì khó coi và cứng nhắc của Lê Thừa Khang, Tưởng Tiết Linh, lại nhìn về phía một vài cổ đông...

Lê lão gia còn đang bình phục từ trong những suy nghĩ kích động phức tạp.

Nhưng trên mặt ông đã sớm lộ ra ý cười không ngăn được, làm dịu đi sự nặng nề lúc trước.

Rốt cuộc, một vị cổ đông vừa rồi còn tán đồng bãi miễn chức vụ của Lê Khinh Chu biểu tình lúng túng nói: "Cháu trai, cháu xem cháu sao lại không nói sớm chứ... Chúng ta cũng không biết chuyện này."

"Cháu xem việc này ồn ào đến..."

Vị cổ đông này thấy Lê Khinh Chu không nói tiếp, quay đầu nhìn về phía Lê Hoài Dân, giống như không có chuyện gì, mặt dày mà khen nói: "Ông Lê à, không thể không thừa nhận cháu trai ngài thật thông minh nha!"

"Không chỉ học nhảy lớp tốt nghiệp đại học, bây giờ thế nhưng còn có thể nghiên cứu phát minh ra ô tô trí năng AI, rất giỏi!"

Cổ đông họ Triệu lúc này lại nói: "Cháu Lê đây nghiên cứu ra ô tô thông minh sử dụng trí tuệ AI quả thực khiến mọi người đều vô cùng vui mừng."

"Nhưng việc này cùng việc cháu giấu giếm không thông báo việc bản thân không tham dự đấu giá mảnh đất phía Bắc ngoại ô kia là hai việc hoàn toàn khác nhau."

"Ông Lê, việc nào ra việc đó."

"Cháu trai ngài chung quy vẫn là phạm lỗi, dù sao đều không thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra..."

Nét cười trên mặt Lê lão gia chậm rãi thu lại.

"Chúng ta là công ty, làm bất cứ chuyện gì cũng đều cần quyết định của toàn thể nhân viên, không phải là một người độc đoán."

Cổ đông họ Triệu có điều suy nghĩ mà liếc mắt về phía Lê Khinh Chu một cái.

Khi những người còn lại đang trầm tư suy nghĩ, ông ta tiếp tục nói: "Ngài cũng biết nắm được hạng mục mảnh đất phía bắc ngoại ô quan trọng với Lê thị như thế nào."

"Đây là một cơ hội không thể bỏ lỡ, nhưng hiện tại lại bị cháu trai ngài tùy ý đình chỉ như vậy..."

"Tôi mặc kệ cậu ta có mục đích gì."

"Nếu chỉ riêng vì nghiên cứu ô tô trí năng AI... Tôi nghĩ cái này cùng mảnh đất phía bắc ngoại ô không có xung đột gì đi?"

"Cho nên, cậu ta rốt cuộc có lí do gì mà từ bỏ đấu giá mảnh đất Duyên Thương ngoại ô phía Bắc chứ?!"

"Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của cậu Lê đây."

Có cổ đông đồng ý gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Trước đây có tin tức nói rằng chính phủ muốn mở thành thị mới ở mảnh đất duyên thương."

"Mà chúng ta nếu muốn nắm được một miếng đất phân ra từ khu đất Duyên Thương, cũng là để trước khi Yến Kinh xây xong đô thị mới, xây dựng một thành phố xe hơi cỡ lớn..."

Đến lúc đó trong thành phố mới, các loại tài nguyên đa dạng, số người tăng lên, Lê thị bọn họ lo gì không thể tiến thêm một bước cắm rễ tại Yến Kinh.

Nếu có miếng đất này cộng thêm việc Lê Khinh Chu nghiên cứu ra ô tô mang trí tuệ AI, như vậy Lê thị không phải có thể một bước lên trời sao!

Đáng tiếc...

Cổ đông họ Triệu nói quả thật có lý.

Mặc dù thái độ một số người đã bắt đầu buông lỏng, nhưng vẫn có người như cũ không tán thành cách làm từ bỏ đấu giá của Lê Khinh Chu.

Vì thế, trong phòng họp bắt đầu xuất hiện ý kiến bất đồng.

Sắc mặt mới rồi còn khó coi đến cực điểm của Lê Thừa Khang cuối cùng cũng giảm đi một chút.

Hắn vừa định mở miệng, muốn bỏ đá xuống giếng vài câu, lại thấy Lê Khinh Chu đã có động tác--- Lê Khinh Chu bảo Phương Tây Ngạn lại lấy ra mấy tập văn kiện lần nữa đưa cho các vị cổ đông đang ngồi ở đây.

"Mọi người xem qua đi."

"Đây là..."

Có cổ đông mở ra nhìn kĩ, sau đó đôi mắt trợn to ngạc nhiên lại vui mừng nói: "Tập đoàn Liễu thị?!"

"Cháu trai, cháu đạt thành hợp tác với Tập đoàn Liễu thị?!"

"Tôi xem xem... Ôi, người kí tên thế nhưng là Liễu Bạc Hoài, cháu, cháu trực tiếp nói chuyện hợp tác với Liễu gia tam gia?"

"Đợi chút, vì sao đối tượng hợp tác của Tập đoàn Liễu thị không phải Công ty Lê thị, mà là Công ty khoa học kỹ thuật trí năng hữu hạn Khinh Chu?"

"Cháu trai, cháu đây là có ý gì?"

Khi chúng cổ đông đang mồm năm miệng mười mà dò hỏi.

Tưởng Tất không dấu vết nhìn về phía Lê Thừa Khang, dùng ánh mắt ý bảo--- "Sao lại thế này?! Không phải Lê Khinh Chu đắc tội với Liễu gia Thái tử gia sao, vì cái gì bây giờ lại có thể hợp tác cùng tam gia Liễu thị?!"

Hỏi hắn? Hắn sao mà biết được?!

Lê Thừa Khang bực bội không thôi--- Hắn còn không phải bởi vì tin tức Tưởng Đại Khôn tra được mà suy đoán sao... Làm sao nghĩ đến Lê Khinh Chu lại có thể thật sự trèo lên chỗ của Liễu tam gia...

Lê Thừa Khang gần như sắp đem tập văn kiện trong tay bóp nhăn đến xé rách,toàn thân đều tận lực duy trì biểu tình trên mặt, không đến mức thất thố tại chỗ.

Lê lão gia cũng đang dò hỏi Lê Khinh Chu về chuyện chỉnh sửa.

Lê Khinh Chu nói: "Công ty Lê thị tuy rằng sản xuất, tiêu thụ ô tô."

"Nhưng ở phương diện nghiên cứu phát minh khoa học kĩ thuật vẫn luôn do Tưởng gia phụ trách, không có cách nào hình thành một liên kết thương nghiệp, khó tránh sẽ bị hạn chế bởi người khác."

"Huống hồ, Tập đoàn Liễu thị sở dĩ đáp ứng hợp tác, hoàn toàn là bởi hệ thống ô tô sử dụng trí tuệ AI do tôi nghiên cứu--- Việc thành lập một công ty chuyên môn sáng tạo khoa học kĩ thuật ô tô là chuyện tất yếu phải làm..."

"Không được! Tôi không đồng ý!"

Tưởng Tiết Linh lập tức đập bàn đứng lên, thanh âm bén nhọn nói: "Cậu như vậy là đem Tưởng gia chúng ta đặt ở chỗ nào?!"

Công ty Lê thị trước nay đều cùng hợp tác với Tưởng thị.

Mà việc nghiên cứu và phát triển công nghệ ô tô của Tưởng thị là một mắt xích không thể thiếu trong chuỗi liên kết thương nghiệp đó.

Bây giờ, Lê Khinh Chu muốn loại bọn họ ra ngoài vòng tròn này, không thể nghi ngờ là đang di chuyển một chiếc bánh có lợi nhuận khổng lồ.

Tưởng Tiết Linh sao có thể đồng ý.

Lúc này, Lê Thừa Khang cũng không thể không mở miệng nói chuyện.

Hắn cứng đờ cười nói: "Khinh Chu, cho dù hợp tác cùng Tập đoàn Liễu thị, cũng không cần thiết phải thành lập một công ty mới..."

"Cháu đây không phải là đem nhà mẹ đẻ của thím hai cháu loại bỏ ra ngoài sao."

"Thực lực nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật của Tưởng gia cũng không tồi..."

Tưởng Tiết Linh lập tức nói: "Không sai, Khinh Chu."

"Thím hai nói cháu nghe, thành lập một công ty mới không phải chuyện đơn giản, nhân lực, bố trí, các loại thủ tục linh tinh đều chắc chắn không thể thiếu..."

"Nếu thật sự muốn bắt tay hợp tác với Tập đoàn Liễu thị, không bằng cân nhắc Tưởng thị, thím hai có thể hỗ trợ cháu đầu tư vào công nghệ...".."

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Lê lão gia lập tức hoàn toàn lạnh xuống.

Lê Thừa Khang trừng mắt liếc về phía cô ta một cái.

Mà vẻ mặt vừa nhìn liền không giấu được sự tham lam của Tưởng Tiết Linh không khỏi khiến các cổ đông phải ghé mắt nhìn qua.

Lê Khinh Chu cười khẽ, tựa như ác ma mà chậm rãi nói: "Ý của thím hai là muốn tôi đem khoa học kỹ thuật của hệ thống ô tô sử dụng trí tuệ AI bán cho Tưởng gia để lấy cổ phần."

"Mà Tưởng thị mượn cơ hội này có thể hợp tác cùng tập đoàn Liễu thị?"

Tưởng Tiết Linh còn không nhận ra việc này có vấn đề gì, cô ta nói: "Đây không phải đều là chuyện đáng mừng sao."

Lê Khinh Chu ánh mắt trào phúng: "Thím hai nếu đầu óc có bệnh thì nên đi khám bác sĩ, bằng không nói những lời này thực sự chọc cười người khác."

Tưởng Tiết Linh vừa muốn phát hỏa, lại đột nhiên không ngờ bị Lê Thừa Khang kéo tay ngồi xuống.

"Cô mau câm miệng cho tôi."

Lê Thừa Khang tức muốn hộc máu nói: "Còn ngại không đủ mất mặt sao?"

Tưởng Tiết Linh rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà nói những lời này.

--- Ngoại trừ ba cô ta Tưởng Kế Hồng là bí thư Tây Thành, năng lực nghiên cứu khoa học kỹ thuật ô tô của Tưởng gia xác thực cũng là đứng nhất nhì ở Tây Thành,

Lúc trước sản nghiệp Lê gia càng làm càng lớn, không thể tách khỏi sự trợ giúp của Tưởng gia.

Nhưng đồng dạng, Công ty Lê thị cũng thật sự ở mức độ nhất định bị Tưởng gia cản trở.

Khi Tưởng Tiết Linh vẫn cứ khăng khăng không phục, Lê Khinh Chu đưa ra số liệu thiết thực.

--- Bởi vì lý do Lê gia cùng Tưởng gia là công ty liên hôn.

Lê thị ở một số phương diện hợp tác đều có nhiều nhượng bộ, dẫn tới lợi ích vốn nên là mười thành giảm bớt còn chín thành, tám thành, thậm chí là bảy thành...

Mà lợi ích giảm bớt đều do Tưởng gia lấy đi.

Lê Khinh Chu nói: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi tin tưởng đạo lý này thím hai hẳn phải hiểu."

"Thím hai cháu sao có thể tính là người ngoài." Lê Thừa Khang nhíu mày nói.

"Với tôi mà nói, thì phải."

Lê Khinh Chu không chút do dự trả lời làm sắc mặt Lê Thừa Khang càng trở nên khó coi, Tưởng Tiết Linh bên cạnh cũng không khác bao nhiêu.

Lê Khinh Chu: "Còn nữa, tôi vì sao phải đưa cơ hội hợp tác với Tập đoàn Liễu thị nhường cho Tưởng gia, dựa vào da mặt dày của mấy người sao?"

"Hợp đồng nếu đã ký kết, thì không có khả năng lại sửa đổi, thím hai nói lời này không sợ đắc tội Liễu gia sao?"

"Suy cho cùng Tưởng thị ở trong mắt Liễu gia thật sự không tính là cái gì."

Tưởng Tiết Linh tức giận đến mức da mặt đều run rẩy.

Cô ta không có cách nào nói chuyện với Lê Khinh Chu, liền trực tiếp nhìn về phía Lê lão gia tử, nói: "Ba, Tưởng gia và Lê gia hợp tác nhiều năm, chẳng lẽ chỉ vì một cái hệ thống ô tô sử dụng trí tuệ AI, nói dừng lại liền dừng lại được sao?!"

Lê lão gia sắc mặt không đổi, trầm mặc không nói.

Lê Khinh Chu nói: "Lê gia sau này tất nhiên muốn thành lập một liên thương công nghệ sản xuất ô tô hoàn chỉnh, Tưởng gia đã không còn là lựa chọn duy nhất.

"Không hợp tác cùng Lê thị, Tưởng thị còn có thể lựa chọn công ty khác, ví dụ như... Ngô gia."

Ánh mắt cậu chậm rãi đảo qua Lê Thừa Khang và Tưởng Tiết Linh, có điều ám chỉ.

Lê Thừa Khang biểu tình vẫn vậy.

Lê Khinh Chu đương nhiên biết chuyện Lê Thừa Khang cùng Ngô Sử Quảng hợp tác đấu giá mảnh đất phía bắc ngoại ô.

--- Trên thực tế, nguyên nhân Lê Khinh Chu không trình bày trước nghiên cứu ô tô sử dụng trí tuệ AI của cậu, cũng như việc cậu sắp sửa triển khai hợp tác cùng Tập đoàn Liễu thị, chính là vì muốn khiến Lê Thừa Khang rơi vào tròng.

Trong nguyên tác, kết cục của "Lê Khinh Chu" là thua cuộc, mà Lê gia lại bị thiệt hại nghiêm trọng.

Nhưng hết thảy điều này còn có quan hệ đến việc Lê Thừa Khang và Tưởng gia ở sau lưng bỏ đá xuống giếng.

Sau khi "Lê Khinh Chu" tử vong do tai nạn phi cơ, Lê Thừa Khang thuận lợi tiếp quản công ty Lê thị lúc ấy đang trên đường xuống dốc, dưới sự giúp đỡ của Tưởng gia lại Đông Sơn tái khởi, lớn mạnh không thôi.

Về phần Lê lão gia.

Sau khi ông tổ chức tang lễ cho "Lê Khinh Chu" xong thì bệnh không dậy nổi, không bao lâu cũng qua đời.

Kết cục của hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh tuy rằng không được nói đến, nhưng không còn sự che chở của anh trai và ông nội, cuộc sống hai đứa nhỏ ở Lê gia cũng có thể nghĩ ra.

Lê Thừa Khang là một con sài lang không có ý tốt, Tưởng Tiết Linh cùng Tưởng gia cũng đồng dạng bụng dạ khó lường.

Lê Khinh Chu kia thế nhưng cũng không nghĩ đến việc có một ngày sẽ bị người khác đâm sau lưng.

Những người đang ngồi đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng không có ai đứng ra nói chuyện cho Tưởng gia.

Ngay cả cổ đông họ Triệu cũng im miệng không nói.

Tưởng gia quả thật ỷ vào khoa học kỹ thuật mà lũng đoạn, có chút tự cao tự đại.

Bọn họ không mở miệng cũng đều có suy tính của riêng mình--- Rốt cuộc, ai cũng không muốn cản trở vấn đề tiền bạc.

Ngay lúc Lê Thừa Khang cho rằng mọi việc sẽ dừng ở đây, Lê Khinh Chu lại nói ra một tin tức.

"Cháu sở dĩ đối đãi cẩn thận với mảnh đất phía bắc, cũng là bởi vì Liễu tam gia đã từng nói một câu..."

"Nói cái gì?" Có người hỏi

Lê Khinh Chu đem lời mà Liễu Bạc Hoài đã nói lúc bồi thường nói ra.

Cậu nói: "Cậu của Liễu tam gia là trưởng quan quân khu, xây dựng thành thị mới ở ngoại ô phía Bắc Duyên Thương vẫn luôn là chính phủ phụ trách."

"Lỡ như... Việc xây dựng thành thị mới có biến động gì..."

"Cháu suy đoán có lẽ Liễu tam gia đã có được tin tức gì đó."

Ánh mắt Lê Khinh Chu dừng trên người Lê Thừa Khang, thong thả ung dung nói: "Hy vọng đến lúc đó Ngô gia sẽ không chịu ảnh hưởng đi."

Sắc mặt Lê Thừa Khang và Tưởng Tiết Linh đều thay đổi.

Nếu Lê Khinh Chu đã đạt thành hợp tác với Tập đoàn Liễu thị, mảnh đất phía Bắc ngoại ô lại có thể có vấn đề gì đó...

Như vậy, quyết sách bãi miễn Lê Khinh Chu đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tự nhiên liền không còn tồn tại.

Hội nghị chấm dứt.

...

Khi Lê lão gia cùng các cổ đông đi ra ngoài phòng họp, Lê Khinh Chu cố tình ở lại phía sau, gọi Lê Thừa Khang vào.

Trong phòng chỉ có hai người Lê Thừa Khang và Lê Khinh Chu.

Lê Thừa Khang cứng đờ mà kéo kéo khóe miệng, nói: "Khinh Chu, cháu bảo chú hai ở lại có chuyện gì không?"

Lê Khinh Chu: "Chú hai có biết vì sao ông nội lại bỏ qua chú, đem một ít công việc quan trọng của công ty giao cho tôi xử lý không?"

Da mặt Lê Thừa Khang co rút, không có trả lời.

Lê Khinh Chu mười ngón giao nhau đặt trên đùi, tư thế thả lỏng, khẽ cười nói: "Bởi vì cột sống chú hai là cong, nên vì lợi ích cái gì cũng có thể làm, không từ thủ đoạn."

"Chú hai cái gì cũng có thể từ bỏ, bao gồm cả... tình thân."

"Đối đãi người như nào liền áp dụng biện pháp tương tự như thế, chú hai , chú nói có đúng không?"

Lê Khinh Chu không đợi hắn trả lời đã di chuyển xe lăn đi đến cánh cửa.

Sau khi Phương Tây Ngạn mở cửa xong.

Cậu nói: "Phiền chú thay tôi nói cho Ngô Sử Quảng một tiếng, không cần về sau, không lâu nữa tôi sẽ khiến sản nghiệp ô tô Huy Hoành ở Tây Thành không đi tiếp được nữa."

Nói xong, Phương Tây Ngạn đẩy Lê Khinh Chu rời đi.

Chưa đi bao xa, trong phòng họp truyền đến tiếng ghế dựa sập xuống thật lớn.