- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
- Chương 12
Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 12
Cuối cùng đến lúc Phương Tây Ngạn mang chậu hoa trở về, Lê Khinh Chu mới biết Liễu Bạc Hoài cũng đang ở chợ bán hoa và chim này.
Cậu di chuyển xe lăn, xoay người lại hỏi thăm.
"Liễu tiên sinh cũng tới mua hoa?"
Liễu Bạc Hoài còn chưa mở miệng nói chuyện, cậu bạn nhỏ mặc quần yếm bò bị hắn xách trên tay đã bĩu môi nói: "Hứ, mới không phải chú mua, là tôi mua."
[Ô, đây là tiểu khả ái ở đâu đến vậy?]
--- Cậu bé trong bọt khí đỡ vòng hoa xiêu vẹo trên đầu nhỏ, vẻ mặt tò mò.
Lê Khinh Chu: "Em là..."
Hạ Dịch Quân hất đầu lên, bộ dáng cậu vừa kiêu ngạo lại đắc ý, học theo nhà văn mà chậm rãi nói: "Gặp gỡ hà tất phải quen biết, nên duyên chẳng phải anh và tôi."
"Hết hy vọng đi, tôi không thể cho một người xa lạ biết tên của tôi đâu!"
[Tài văn chương thật tốt!]
--- Cậu bé trong bọt khí cùng lúc vỗ tay, vô cùng cổ vũ.
Liễu Bạc Hoài: "..."
Hắn nhìn về phía Lê Khinh Chu biểu tình vẫn trầm tĩnh như trước, không có chút gì thay đổi, nói: "Lê tiên sinh thích hoa?"
Lê Khinh Chu nói: "Cũng không thể nói là thích bao nhiêu, tôi tới chỗ này chỉ vì chọn quà tặng thích hợp cho trưởng bối mà thôi."
--- Cậu bé trong bọt khí không biết từ chỗ nào lấy đến một bó hoa thật lớn đủ mọi màu sắc, lớn đến đầy ắp cả l*иg ngực, bộ dạng như sắp ôm không nổi.
Cậu lung lay lảo đảo, cuối cùng cũng ngã ngồi một mông xuống thành bọt khí.
Mấy bông hoa trong bó hoa bị rơi xuống một ít, tán loạn ở xung quanh.
Mà bé con vẫn tươi cười xán lạn, ngay cả đôi mắt cũng cong thành hình trăng non xinh đẹp.
"Đúng không." Liễu Bạc Hoài nhướng mày, ý vị không rõ mà nói.
Hạ Dịch Quân bắt đầu không kiên nhẫn, xoay người ôm lấy cái chân thon dài của chú họ, kéo dài giọng nói: "Chuuú--- Chú còn muốn cháu đền cây lan thảo không, đi hay không, đi hay không đây."
Liễu Bạc Hoài một tay nhấn đầu cậu cháu họ, ánh mắt hạ xuống, nhẹ quét qua.
Hạ Dịch Quân nháy mắt im lặng.
Liễu Bạc Hoài nói: "Lê tiên sinh, tôi còn đang chờ cậu chứng minh khả năng hợp tác giữa Lê gia và Liễu gia đấy."
"Không biết cậu chuẩn bị thế nào rồi."
Lê Khinh Chu: "Liễu tiên sinh xin yên tâm, ngày này không còn xa."
"Xem ra tôi có thể chờ mong cuộc nói chuyện tiếp theo cùng Lê tiên sinh."
Liễu Bạc Hoài nói xong lấy ra di động nói: "Lần trước chia tay ở Lan Uyển hội sở vẫn chưa trao đổi phương thức liên lạc với Lê tiên sinh, hiện tại vẫn chưa muộn, đúng không."
Lê Khinh Chu: "Đương nhiên không muộn."
[Số điện thoại cá nhân của Liễu tiên sinh, mình lấy được rồi, tốt quá đi~]
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong, lại nháy mắt hạ xuống.
Trao đổi số điện thoại xong, hai người lại nói chuyện với nhau thêm vài câu, Lê Khinh Chu mới cùng Phương Tây Ngạn rời khỏi chợ bán hoa và chim.
Liễu Bạc Hoài đứng lại tại chỗ.
Bóng dáng vai rộng chân dài của hắn bị hoa hoa cỏ cỏ chung quanh che lại nửa ẩn nửa hiện, biểu tình hầu như cũng bị che dưới mắt kính không gọng, làm người ta khó lòng thấy rõ.
Hạ Dịch Quân từ phía dưới nhìn lên trên, luôn cảm thấy tâm tình chú họ cậu chắc hẳn đang vui vẻ, vì thế đánh bạo khẽ lắc ngón tay Liễu Bạc Hoài đang trùm trên cái đầu nhỏ của cậu.
Thuận tiện hỏi: "Chị họ, chú đang nghĩ gì vậy?"
Liễu Bạc Hoài thấp giọng nói: "Chú nghĩ đến một... một người trong ngoài không đồng nhất."
Hạ Dịch Quân ôm tay chú họ của cậu, nghiêng đầu--- Cái này có gì hay để nghĩ chứ?!
Trên đỉnh đầu hai người.
--- Con vẹt ngực đỏ lại liên thanh mà kêu "Đại mỹ nhân, đại mỹ nhân."
Hạ Dịch Quân ngó mắt liếc nhìn con vẹt kia một cái, bĩu môi nói: "Thật không biết khiêm tốn."
Mới vừa nói xong, tay Liễu Bạc Hoài lại lần nữa ấn xuống cái đầu nhỏ của cậu, thanh âm nhàn nhạt nói: "Đi thôi, đi mua hoa cho chú."
Hạ Dịch Quân: "...Ồ."
Cậu không thể hiểu nổi tâm trạng buồn vui của chú họ mình.
...
Trước sinh nhật Trang Vệ Hoa một ngày.
Hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh được chú Trang Văn Vĩ đón đến Yến Kinh, ở tại Trang gia.
Một nhà Trang Văn Vĩ cùng hai ông bà ở trong tứ hợp viện ở Yến Kinh--- sân trong rộng rãi sáng sủa, bên trái dựng một giàn nho, phía dưới bày một ghế dựa hình gốc cây.
Phía bên phải sân lại là một vườn rau nhỏ đã được cày xới.
Khi Trang Văn Vĩ đẩy Lê Khinh Chu vào tứ hợp viện, con trai lớn của ông Trang Đan Minh đang ngồi trên gốc cây nói chuyện cùng Lê Hạm Ngữ, nghe có vẻ là đang thảo luận đề thi đại học.
Mà con gái nhỏ của ông, Trang Hữu Hà vừa mới lên nhà trẻ, đang cùng Lê Húc Sanh ngồi xổm trên đất trồng rau, tay vung cái cuốc nhỏ vùi đất lấp hố.
Lê Húc Sanh nghe thấy có tiếng bánh xe vang lên, lập tức ngẩng cái đầu nhỏ nhìn về phía cửa--- ngay sau đó, trên mặt cậu ta lộ ra biểu tình vui sướиɠ, ném cái xẻng nhỏ xuống rồi chạy tới.
Khi cậu ta chạy đến trước mặt Lê Khinh Chu lại thẹn thùng mà đứng yên, nhỏ giọng kêu ca ca.
Trên đỉnh đầu Trang Hữu Hà tết hai bím tóc nhỏ, chạy đến lắc qua lắc lại.
Cô vốn thấy anh họ nhỏ đột nhiên rời đi, theo bản năng mà cũng đứng lên chạy theo sau, đâu nghĩ đến, anh họ lớn cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Thoáng chốc, cô bé nhỏ ngốc ngốc, ngơ ngác ngẩng đầu dùng cái giọng còn ngọng sữa mà nói: "Chào đại, đại biểu ca."
--- Trẻ nhỏ khó tránh sẽ còn mang giọng sữa.
Lê Khinh Chu nhịn lại xúc động muốn vò đầu em trai và em họ, biểu tình bình tĩnh gật đầu: "Chào em."
Trang Đan Minh và Lê Hạm Ngữ lúc này cũng đi tới gọi người.
...
Thân thể ông bà ngoại Trang đều rất khỏe mạnh
Con cháu tề tụ một nhà, có lẽ là việc khiến hai ông bà vui vẻ nhất.
Khi ông ngoại Trang vui vẻ nhận món quà của Lê Khinh Chu, Lê Thừa Khang đang xem kết quả điều tra của Tưởng Đại Khôn gửi tới.
Tưởng Tiết Linh ở một bên hỏi: "Đại Khôn có tra được gì không?"
Lê Thừa Khang xem xong lộ ra nụ cười lạnh: "Lê Khinh Chu hiện tại đã hoàn toàn đình chỉ hạng mục đấu giá mảnh đất phía Bắc ngoại ô Yến Kinh."
"Chẳng qua bây giờ đang gạt lão già kia, không có trình bày rõ ràng mà thôi."
"Chắc là sợ lão già sẽ phản đối."
Tưởng Tiết Linh không cách nào hiểu được: "Nó vì sao phải đình chỉ chứ?"
"Lão già rất coi trọng hạng mục đấu giá mảnh đất Duyên Thương này, huống chi, đây cũng là cơ hội giúp Lê gia tiến vào Yến Kinh."
"Lúc trước không phải Lê Khinh Chu rất để ý sao? Sao lại còn..."
Lê Thừa Khang nói: "Chỉ sợ là nó muốn leo lên cây đại thụ Liễu gia này, chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì?"
Tưởng Tiết Linh vội nói: "Nếu tiểu tạp chủng này thật sự leo lên Liễu gia, chúng ta không phải càng bị nó gạt ra khỏi Lê thị, anh cũng không vội sao?"
"Anh vội cái gì."
Lê Thừa Khang chậm rì rì nói: "Nó cũng phải leo lên được rồi mới tính."
"Lê Khinh Chu đắc tội vị thái tử Liễu gia Liễu Hạ Huy."
"Vị này chính là người được Liễu tam gia nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa hai người tất nhiên không nhỏ... Cho nên, em cho rằng nó có cơ hội hợp tác cùng Liễu gia sao."
Tưởng Tiết Linh nghe vậy kinh hỉ nói: "Sao nó lại đắc tội?"
Lê Thừa Khang đưa tin tức Tưởng Đại Khôn tra được cho cô ta nói: "Sau khi Lê Khinh Chu từ Tây Thành trở lại Yến Kinh thực ra đã liên lạc với Liễu gia."
"Lần đầu tiên, nó gặp mặt Liễu Hạ Huy ở khách sạn Cẩm Hiên Các, nhưng vì một nữ phục vụ mà phát sinh xung đột."
"Sau đấy, hai bên cãi nhau rồi chia tay trong không vui."
Tưởng Tiết Linh nghi hoặc: "Nữ phục vụ?"
Lê Thừa Khang: "Em còn nhớ vì sao Lê Khinh Chu lại tàn tật không?"
"Đương nhiên nhớ rõ, không phải là vì một cô gái sao."
"Nghe nói là lớn lên với nó từ nhỏ ở cô nhi viện, cao trung ở cùng một lớp..."
Tưởng Tiết Linh nhớ lại nói: "Sau khi nó được anh trai anh và Trang Văn Anh mang về Tây Thành, còn muốn trở về Lệ Thành tìm cô ta... Anh nói nữ phục vũ kia..."
Lê Thừa Khang gật đầu: "Không sai, chính là cô gái đấy, tên Hứa Mộng Ngưng."
"Đại Khôn tra được lúc ấy ở khách sạn Cẩm Hiên Các, là Hứa Mộng Ngưng va phải vị thái tử Liễu gia trước, ngay sau đó Lê Khinh Chu vì cô ta mà ra mặt..."
"Sau đó, Lê Khinh Chu đại khái cũng tự mình đi xin lỗi, lại gặp Liễu gia ở Lan Uyển hội sở..."
"Chẳng qua anh đoán hẳn là bất lực trở về."
"Bằng không cũng không đến mức tới bây giờ vẫn chưa truyền ra tin tức hợp tác..."
"Liễu gia có lẽ tùy tiện bố thí chút ơn huệ nhỏ, là có thể trả đủ việc Lê Khinh Chu chắn tai nạn cho Liễu tam gia."
Lê Thừa Khang chắc chắn nói: "Anh thấy nó sở dĩ dừng lại hạng mục mảnh đất phía Bắc ngoại ô, không chừng là vì đắc tội Liễu gia, bị cảnh cáo."
Tưởng Tiết Linh tuy rằng vui vẻ khi Lê Khinh Chu bị ăn giáo huấn, cũng đặt thêm chút chướng ngại linh tinh trước mặt nó, nhưng nếu chuyện mảnh đất phía Bắc ngoại ô Yến Kinh cũng bị liên lụy theo...
Cái này lại có chút khiến người ta không thoải mái.
Rốt cuộc sự nghiệp Lê gia gặp trở ngại, tiền đồ Lê Thừa Khang cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Tưởng Tiết Linh không khỏi oán trách vài câu.
Lê Thừa Khang nghe vậy nheo nheo mắt nói: "Lê Khinh Chu tuy rằng tạm dừng hạng mục mảnh đất phía Bắc ngoại ô, nhưng việc này với chúng ta mà nói... có lẽ là chuyện tốt."
"Có ý gì?"
Lê Thừa Khang nói: "Ngô Sử Quảng."
"Công ty ô tô Huy Hoành của hắn ở Tây Thành vẫn luôn không phân cao thấp cùng Lê gia chúng ta, thậm chí đôi khi còn có chút lấn át Lê gia một đầu."
"Lần này, nếu không phải trước khi bắt đầu đấu giá mảnh đất phía Bắc ngoại ô Yến Kinh, hắn vẫn luôn tìm cách tham gia hạng mục nguồn năng lượng mới của ô tô, thì tài chính đã không bị tổn thất, doanh thu cũng không đột phá được.."
"Chỉ sợ hắn vẫn còn nhớ nhung đến mảnh đất phía Bắc ngoại ô này..."
Tưởng Tiết Linh nói: "Anh muốn hợp tác cùng Ngô Sử Quảng?"
Lê Thừa Khang: "Không sai."
"Anh tin tưởng chỉ cần hỗ trợ tài chính đầy đủ, Ngô Sử Quảng sẽ rất nguyện ý tiếp quản mảnh đất phía Bắc ngoại ô."
Hay nói cách khác--- bọn họ tự mình bỏ tiền nhập cổ phần, đợi đến khi Ngô Sử Quảng đấu giá thành công mảnh đất, bọn họ cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích.
Thậm chí bởi vì loại bỏ đi Lê Khinh Chu...
Nhưng Tưởng Tiết Linh có chút lo lắng: "Ngô Sử Quảng người này tâm cơ rất sâu, anh không sợ đến cuối cùng hắn sẽ cắn ngược lại chúng ta sao?"
"Còn nữa, hắn cũng không nhất định nguyện ý gặp mặt chúng ta..."
"Cho nên chuyện này còn cần cha em hỗ trợ."
Ba Tưởng Tiết Linh, Tưởng Kế Hồng là bí thư Tây Thành.
Lê Thừa Khang tự nhiên đã quyết định xong, Tưởng Tiết Linh thấy thế cũng đồng ý.
...
Ông bà ngoại Trang hòa ái hiền từ, một nhà Trang Văn Vĩ cũng rất thân thiết, sau khi dùng bữa xong, chú Trang Văn Vĩ đưa Lê Khinh Chu trở về.
Còn hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh vẫn ở lại Trang gia, ngày mai mới về Tây Thành.
Trang Văn Vĩ nói: "Khinh Chu, hôm nay cũng có thể ở lại đây..."
Lê Khinh Chu từ chối: "Chú, không được."
"Được rồi..."
Trang Văn Vĩ thở dài nói: "Đợi một chút, chú lái xe tới."
Lê Khinh Chu gật đầu.
Cậu một mình di chuyển xe lăn đi ra cổng lớn tứ hợp viện, cổng có bậc thang xi măng, hai bên là dốc thoải.
Lúc Lê Khinh Chu đang định đẩy xe xuống ơphần dốc thoải, tay đẩy phía sau xe lăn đột nhiên bị một người nắm lấy, vừa quay đầu lại, là em gái cậu Lê Hạm Ngữ.
Bên cạnh Lê Hạm Ngữ còn có Lê Húc Sanh đi theo.
Thấy Lê Khinh Chu quay đầu lại, đôi mắt Lê Hạm Ngữ chuyển qua nơi khác, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi đẩy anh đi xuống..."
Nói xong thì thật cẩn thận mà đẩy xe lăn.
Tới bậc thềm bên dưới.
Lê Húc Sanh đỏ mặt đặt tay nhỏ lên đùi Lê Khinh Chu, mềm mại nói: "Ca ca, khi nào thì anh về nhà vậy?"
Về nhà này tự nhiên là chỉ quay về nhà cũ Lê gia ở Tây Thành.
Lê Khinh Chu không nhịn được nữa, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của em trai đáng yêu, nói: "Nếu rảnh anh sẽ trở về... Gần đây tương đối nhiều việc nên rất bận."
Lê Húc Sanh được xoa mà nheo cả mắt, khuôn mặt không khỏi càng đỏ hơn.
Lê Hạm Ngữ không dấu vết cong cong khóe môi.
Đúng lúc này, tay cô ta đột nhiên bị người nhẹ nhàng nắm lấy.
--- Vừa cúi đầu thì thấy, một cái hộp xinh xắn màu xanh lục đóng gói cẩn thận được đặt trong bàn tay cô ta.
Lê Khinh Chu nói: "Anh nghe ông nội nói, em thi sát hạch mô phỏng được hạng nhất cả lớp, đây là phần thưởng."
"Hạm Ngữ, thi đại học cố lên."
Hốc mắt Lê Hạm Ngữ nóng lên, cúi đầu, nắm chặt hộp.
Lê Khinh Chu lại vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lê Húc Sanh: "Em thi được hạng nhất cũng sẽ có phần thưởng, phải học tập chị, biết chưa."
Lê Húc Sanh dùng sức gật đầu: "Vâng!"
Chờ đến khi Trang Văn Vĩ lái xe đến đây, thì thấy hai chị em đang đứng bên cạnh Lê Khinh Chu, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng xung quanh bọn họ đến hài hòa không thôi...
Trang Văn Vĩ cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hai chị em là ra tiễn anh trai.
Sau đó, ông liền đưa Lê Khinh Chu về trong nhà.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
- Chương 12