Nói đến vụ gian lận, vì là chuyện lớn nên không chỉ có mỗi đám sinh viên năm hai như Hạ Chi biết, mà đã truyền khắp năm hai chỗ Thẩm Việt rồi. Bởi vì chuyện này có liên quan đến camera giám sát của ký túc xá cũ, đám Hạ Minh cũng nghe phong thanh liền lập tức thảo luận về chuyện này. Cuối cùng càng nói càng xa, thảo luận từ ký túc xá cũ đến phòng túc xá của Thẩm Việt, sau đó lại thảo luận đến lịch sử của ký túc xá cũ, sau cùng còn nói đến lịch sử đã qua của đại học Nam Kinh luôn.
Dù là Hạ Minh hay là Lý Phong, thì đều là người biết kể chuyện. Hai người cậu xướng tôi hoạ, mồm mép còn nhanh nhẹn hơn cả tấu nói*. Không chỉ mình Hạ Chi nghe đến say sưa, mà mấy nữ sinh bàn bên cạnh cũng nhịn không được mà nhìn sang miết.
(*Tấu nói: Là một loại khúc nghệ của trung quốc dùng lời nói vui, hỏi đáp hài hước, hát để gây cười.)
Bàn của Hạ Chi, Thẩm Việt thì không cần phải nói, còn đám Hạ Minh, Lý Phong cũng có ngoại hình tạm ổn, lại được sức sống của sinh viên thể dục thể thao bổ trợ, khiến cả bàn trông tràn trề thanh xuân.
Bốn nam sinh đều có nét riêng, chỉ mình Hạ Chi là con gái. Hơn nữa, cô còn được Thẩm Việt săn sóc rất tốt, ngoài con tôm đầu tiên thì sau đó Hạ Chi không cần động tới tay nữa. Thấy Hạ Chi thích chấm sốt, Thẩm Việt cũng giúp cô sắp xếp thật tốt cả những chi tiết nhỏ như vậy. Những nữ sinh bị hấp dẫn ánh mắt kia đều nhìn ở trong mắt, liền khó tránh khỏi lại có thêm mấy phần hâm mộ.
Chớp mắt đã qua một tiếng, Hạ Chi ăn hết tôm cũng thấy no, nhưng đám Hạ Minh vẫn chưa thỏa mãn bèn càn quét sạch tất cả đồ ăn còn sót lại, rồi đoàn người rời khỏi nhà hàng tôm.
Vừa mới ra đến cửa nhà hàng, Hạ Minh bất thình lình vỗ đầu một cái: “Tôi nhớ ra rồi, tôi phải đi mua cái này đã.”
Lý Phong thấy lạ bèn nhìn anh ấy: “Mua gì đó? Kích động vậy.”
“Vậy thì được rồi, tôi cho phép hai người các cậu đi theo giúp tôi đấy.” Hạ Minh nhìn về phía hai người bọn họ, không nói hai lời đã lôi kéo người rời đi.
Đậu Nhất Thiên nhìn anh ấy với vẻ mù tịt: “Hả? Cậu đang nói gì vậy?”
“Đi thôi đi thôi, ngay siêu thị bên cạnh, nhanh lên nào.” Hạ Minh dứt lời, liền nói về phía Thẩm Việt với Hạ Chi, “Vậy ba bọn tôi đi mua đồ cái đã, hai người các cậu cứ từ từ mà về nhé.”
Lý Phong không ngừng giãy khỏi tay Hạ Minh: “Cậu muốn đi mua cái gì thế, đừng dắt tay hai bọn tôi, nhẹ chút nhẹ chút được không. . .”
“Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, biết điều chút đi.” Hạ Minh nhỏ giọng nói với hai bọn họ, “Ba cái bóng đèn cỡ lớn, sáng lắm, tôi ngại òm.”
Lý Phong với Đậu Nhất Thiên liền giật mình, hai thằng đàn ông độc thân nhìn về phía Hạ Minh với vẻ sợ sệt: “Sao cậu biết nhiều thế?”
Hạ Minh nháy mắt ra hiệu: “Thẩm Việt có mua mấy quyển sách, cậu ấy ném qua một bên không đọc, tôi lại thức mấy đêm để đọc hết. Nào là tình yêu của mười hai chòm sao, mười điều con gái thích nhất. . .”
Hạ Chi nhìn ba người đã đi xa kia, mặc dù người rời đi rồi nhưng thật ra không thể không nghe giọng nói của họ truyền đến. Cô nghe thấy thì nhịn không được mà bật cười, rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Việt: “Anh còn mua những cuốn sách đó à?”
“Ừm.” Thẩm Việt gật đầu, nhìn về phía Hạ Chi, “Bắt đầu học từ số không, nên xin bạn Hạ Chi chỉ bảo nhiều hơn.”
“Từ số không. . . ?” Hạ Chi lập tức bắt được trọng điểm, có hơi kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Việt.
Mặc dù Hạ Chi quả thực không hề nghe đồn mấy chuyện liên quan đến phương diện yêu đương của Thẩm Việt ở trường, nhưng cô vẫn cho rằng đó là vì Thẩm Việt không ở trường lâu.
Người ưu tú như Thẩm Việt, học đại học còn bận rộn không rảnh để yêu đương, thì giai đoạn trung học vốn cũng sẽ không yêu sớm.
“Thiến Thiến là. . .” Hạ Chi vừa nói ra miệng, liền thấy hơi hối hận.
Hạ Chi vẫn không biết cô gái tên Thiến Thiến này, là Thẩm Việt chủ động nhắc tới với cô. Lúc nói về Thiến Thiến, bất kể là Thẩm Việt, hay là đám Hạ Minh thì vẻ mặt đều tự nhiên, chẳng giấu giếm bất kỳ điều gì.
Lý trí nói với Hạ Chi rằng, mọi người thẳng thắn vô tư như thế, cô căn bản không cần phải lo lắng gì, nhưng trên tình cảm lại khó tránh sẽ để ý một chút.
“Nhà Thiến Thiến thân với nhà họ Thẩm bọn anh đã mấy đời, ông của em ấy còn là ân nhân cứu mạng của nhà anh.” Thẩm Việt nói với Hạ Chi.
Thì ra ông của Thiến Thiến họ Lư, là một người tài giỏi ở dân gian mà ông Thẩm Việt quen được lúc ông xuống đấy khảo cổ mộ. Năm đó ông Thẩm Việt còn trẻ, nên ông ấy được ông Thẩm Việt tôn xưng là Lư Ông.
Lư Ông xuất sinh vọng tộc bản xứ, mặc dù không phải nhân sĩ nhưng lại có kiến thức rộng rãi, rất am hiểu tri thức truyền thống dân gian và truyền thuyết. Ông ấy và ông Thẩm Việt vừa quen đã thân, hai người liền cùng dân hiến cho sự nghiệp khảo cổ.
“Năm đó chuyện này là chuyện vô cùng đại nghịch bất đạo đối với người bản xứ.” Thẩm Việt nghiêm mặt nói, “Mặc dù hiện nay phần lớn khảo cổ được khai quật đều là vì cổ mộ bị hư hại, không cần phải đào nên vẫn bảo vệ được văn vật. Nhưng với người dân bản xứ mà nói, bị trộm mộ đào một lỗ nhỏ, cùng với bị người của cơ quan nhà nước chính thức mở quan tài đào mộ, là hai việc hoàn toàn khác nhau. Lúc ấy công việc khảo cổ gặp phải trở ngại rất lớn, đều nhờ Lư Ông giao thiệp tại đó, thì công việc mới có thể tiến hành thuận lợi.”
Nhưng mà sau đó không lâu, hiện trường khảo cổ phát sinh rất nhiều người ngoài ý muốn không thể khống chế, kéo theo nơi đó cũng xảy ra ẩu đả. Cuối cùng, Lư Ông vì bảo vệ ông Thẩm Việt và văn vặt trong tay ông mà hi sinh cả tính mạng của mình.
Trước khi qua đời, Lư Ông không yên lòng về em gái trong nhà, mới nói địa chỉ và hình dáng của em mình cho ông Thẩm Việt biết, nhờ ông ấy thu xếp tốt cho em gái mình.
“Em gái của Lư Ông là bà nội của Thiến Thiến.” Thẩm Việt nói, “Sau khi ông nội tìm được bà ấy, đã đưa bà ấy về thành phố A, xem như em gái ruột của mình mà chăm sóc. Sau đó không lâu, ông nội với bà nội kết làm vợ chồng, mà bà nội Thiến Thiến cũng tìm được hạnh
phúc của mình, rồi sinh ra bộ trưởng Lữ. Nhiều năm sau, bộ trưởng Lữ lại có Thiến Thiến.” “Thiến Thiến nhỏ hơn anh mấy tháng, lúc nhỏ người lớn hai nhà cũng không phải chưa từng trêu ghẹo bọn anh là thanh mai trúc mã, đính thông gia từ bé. . .”
Thẩm Việt đang nói, bỗng nhiên dừng lại không nói nữa.
Hạ Chi vốn đang nghe cẩn thận, anh dừng lại như thế thì cô lập tức thấy hồi hộp ghê gớm: “Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó. . . bọn anh trưởng thành. . .” Thẩm Việt chậm rãi nói.
“Hả? Sau đó nữa thì sao?” Hạ Chi nhịn không được bèn giục.
“Thì anh gặp em.” Thẩm Việt nói.
Tuy nhà hàng tôm cách khá xa trường học, nhưng nếu vòng qua từ phía sau thì lại không xa nữa.
Giờ phút này hai người đang đi dọc theo tường rào của trường. Hạ Chi đi một lúc mới nhận ra nơi này gần ký túc xá cũ.
Ở ven đường bên ngoài tường rào của trường có trồng một hàng cây ngô đồng nước Pháp. Lúc này, trước sau đều không có ai, chỉ có Hạ Chi và Thẩm Việt dạo bước dưới tàng cây.
Thấy ký túc xá của Thẩm Việt đã gần ngay trước mắt, và cho dù biết Thẩm Việt chắc sẽ không làm ra chuyện gì, nhưng Hạ Chi vẫn lo rằng Thẩm Việt cứ thế mà mở cửa vào ký túc xá, không cho cô đáp án.
Hạ Chi cào tim gãi phổi trong lòng, thấy hiếu kì ghê gớm. Cô biết rõ Thẩm Việt đang cố ý giữ lại không nói hết câu, nhưng cô vẫn nhịn không được mà hỏi: “Chỉ thế ạ?”
Cô ngẩng đầu, vừa hay cũng thấy Thẩm Việt đang cúi đầu nhìn cô.
Phía trước là cổng sau của túc xá cũ, hai người không hẹn mà cùng dừng bước. Hạ Chi nghe thấy Thẩm Việt hỏi: “Hạ Chi, em đang ghen đúng không?”
“Đâu, đâu có!” Không ngờ Thẩm Việt không chỉ không nói ra đáp án, mà ngược lại, anh còn hỏi thẳng một câu như thế khiến Hạ Chi gần như mở miệng phủ nhận theo bản năng.
“Thì ra là không có.” Giọng nói mang theo thất vọng của Thẩm Việt vang lên.
Trong màn đêm, Thẩm Việt đứng khuất bóng ở đó, làm cho Hạ Chi không nhìn rõ biểu tình trên mặt anh, chỉ có thể thông qua giọng anh mà phán đoán tâm tình của anh.
Thấy Thẩm Việt dường như không được vui, Hạ Chi hơi do dự: “Cũng không phải không có. . . chỉ là, em. . .”
“Anh với Thiến Thiến, như ông nội anh với bà nội Thiến Thiến vậy, chỉ là quan hệ anh em vô cùng bình thường. Mặc dù giữa bọn anh không có huyết thống, không thể dùng người thân để chứng minh sự trong sạch của bọn anh, nhưng mà Hạ Chi à, nếu hai bọn anh có cảm giác với nhau thì đã sớm ở cùng một chỗ rồi, chứ không đợi mãi đến giờ đâu.” Thẩm Việt nói.
Hạ Chi nghe anh nói vậy, rõ ràng chỉ một câu đơn giản thế thôi, nhưng không hiểu sao trong lòng cô liền thấy thoải mái, những ngón tay vốn đang vặn vẹo cũng buông ra trong vô thức. Cô gần như phải cố gắng đè khóe miệng đang muốn nhếch lên: “Thì ra là thế à.”
“Lúc học trung học, vì Thiến Thiến thấy hứng thú với âm nhạc nên được đưa ra nước ngoài học, mà anh thì theo bố mẹ chuyên tâm vào hội họa. Về sau anh không còn kết bạn với người cùng tuổi, lại hay trò chuyện với mấy bậc tiền bối, nên bố mẹ anh đã từng có lần rất lo lắng về anh.” Thẩm Việt chậm rãi nói.
“Vì sao ạ?”
“Bố mẹ từng hỏi anh là, đã thích cô nào, ừm. . . hoặc cậu nào chưa.” Thẩm Việt nghĩ nghĩ rồi nói.
Hạ Chi gần như nhịn không được mà bật cười: “Anh trả lời bố mẹ thế nào?”
“Anh nói với bố mẹ là, anh không có ý với ai cả.” Thẩm Việt nói xong, liền cúi đầu nhìn Hạ Chi.
Khoảng cách gần như thế, dù cho ánh sáng có không tốt thì Hạ Chi cũng có thể thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Việt.
Trong đêm tối, đôi mắt của anh phản chiếu ánh đèn từ xa, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt trong suốt.
Hạ Chi có thể xác định, giờ phút này Thẩm Việt không chỉ không hề không vui, mà ngược lại trong mắt anh còn đầy ý cười.
“Có điều hiện tại, có thể phải đổi một đáp án khác rồi.”
Hạ Chi nhìn anh, cảm giác tay mình được người ta khẽ nắm thật chặt.
Anh cũng giống cô, lòng bàn tay có lớp mồ hôi thật mỏng, bị gió mát đêm hè thổi đến lạnh buốt. Mãi đến khi hai bàn tay nắm lấy nhau, nó mới truyền ấm áp cho nhau.
Thẩm Việt cúi đầu xuống, khẽ hôn cô một cái.
“Anh chỉ có ý với em thôi.”