Hạ Chi thấy tên mình xuất hiện ở nơi dễ thấy như thế, thì bối rối luôn. Đúng lúc máy tính của cô cũng làm mới giao diện, Hạ Chi vội vàng nhấn vào. Hai bài đăng, bài thứ nhất là thông báo của hội sinh viên với tư cách hội sinh viên, giải thích chuyện liên quan tới hoạt động của hội sinh viên. Trong đó trình bày toàn bộ quá trình với từ ngữ súc tích và mạnh mẽ, đồng thời thông qua quyết định nhất trí của hội sinh viên, mà tạm dừng chức vụ trưởng ban tổ chức của Trần Kiến Thụy cho đến khi kết thúc học kỳ này.
Xử phạt này nhìn thì không tính là nghiêm khắc, nhưng chỉ cần hiểu biết chút ít về hội sinh viên, thì nghĩ lại sẽ rõ, đây thật ra cũng được xem là cách chức Trần Kiến Thụy trá hình.
Bây giờ đã qua nửa năm học, kết thúc học kỳ này thì học kỳ sau sẽ vào năm học hoàn toàn mới.
Khi sinh viên năm 4 rời đi, thì hội sinh viên cũng sẽ thay máu, tiến hành tuyển cử và bỏ phiếu lần nữa. Trần Kiến Thụy sẽ trống trong vài tháng, kể cả hoạt động trong kỳ nghỉ hè của hội sinh viên cũng sẽ không có anh ta. Cho dù bệ đỡ của anh ta có cứng, thì dưới tình huống như vậy, khả năng tiếp tục để anh ta làm trưởng ban vào học kỳ sau gần như là số không.
Nội dung trong bài đăng thứ hai, là công bố điểm thi giữa kỳ của các khoa.
Bình thường mà nói, sinh viên muốn tra điểm thì sẽ vào trang web để xem. Chỗ này là diễn đàn, cũng được xem là web chính thức, nhưng không hề nghiêm túc như web trường.
Bài đăng này tương đương với việc vào web trường tổng hợp kết quả của từng khoa rồi gửi nó lên diễn đàn vậy. Bằng cách này, những người đang chiến đấu trên tuyến đầu của diễn đàn, dù vốn là không nhớ hôm nay phải vào web trường để tra điểm của mình, thì hiện tại cũng không thể không nhớ.
Không chỉ nhớ, mà sẽ còn phát hiện, điểm của các khoa đều bị tổng hợp trong bài đăng, khiến người ta có muốn xem nhẹ cũng khó khăn.
Người đang chiến đấu trong diễn đàn đều là sinh viên của trường, cho dù có muốn hóng, có cứng đầu, thì liên tiếp nhìn thấy hai bài đăng thế này, cũng đều nhụt chí nản lòng.
Sau khi Hạ Chi xác nhận mình không có hoa mắt, liền kéo con chuột xuống, liền thấy người đứng thứ năm của khoa Kế toán trong bảng tổng hợp: Liễu Na.
Hạ Chi lấy hạng nhất đã đủ ảo rồi, thế mà Liễu Na còn ở hạng năm.
Hạ Chi giật mình, luôn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không nói ra được là sai ở đâu. Thấy dáng vẻ của Hàn Dung và Chu Lệ đều như cha mẹ chết, Hạ Chi nhanh chóng dịch con chuột xuống, rất nhanh đã tìm được danh sách của khoa Mỹ thuật.
Mỗi khoa có rất nhiều người, tuy danh sách có dài nhưng cũng may là dựa vào xếp lớp, mà Hạ Chi nhanh chóng tìm được tên Hàn Dung và Chu Lệ ——
Quả nhiên giống y dự đoán của hai cô ấy, Hàn Dung rớt một môn, Chu Lệ rớt hai.
Vậy đại thần thì sao? Thẩm Việt thi thế nào?
Hạ Chi vội vàng kéo xuống tìm tiếp, tận đến khi thấy khoa tiếp theo cũng không tìm được cái tên Thẩm Việt. Lúc này Hạ Chi mới chợt nhận ra Thẩm Việt là sinh viên năm 2, mà bài đăng công bố, tất cả đều là điểm năm nhất thôi.
Đúng lúc này, Hàn Dung mới kịp phản ứng từ trong nỗi đau bị rớt môn, liền cùng Chu Lệ ôm đầu khóc.
Giây phút này hai người đã quên diễn đàn, quên Liễu Na, quên nam thần, chỉ biết mình là sinh viên, lại cứ lần nữa không làm tốt công việc của mình, hứng trọn chuyện bị tạch đáng sợ.
“Chỉ là thi giữa kỳ thôi. . . còn chưa thi cuối kỳ mà. Thi qua cuối kỳ, học kỳ sau sẽ không cần thi lại đâu!” Hạ Chi vội vàng an ủi.
“Ai đã nói với tớ là thi không tốt!” Hàn Dung vừa gào khan, vừa nói với Hạ Chi, ” là ai, là ai, là ai!”
“Là tớ, là tớ, chính là tớ!” Hạ Chi nhanh chóng giơ tay đầu hàng, “Nhưng tớ cũng đâu biết tớ thi được hạng nhất, Liễu Na còn được hạng năm kìa. Các cậu nói có lạ lùng không, điểm này. . . không phải là giả đấy chứ?”
“Dĩ nhiên không phải giả rồi, cậu không thấy người đăng bài viết à, quản trị viên 004!” Chu Lệ theo Hàn Dung, cũng gào lên một trận.
Hạ Chi tập trung nhìn vào, bấy giờ mới chú ý tới ID này.
Vì lượng truy cập vào diễn đàn trường khá cao, nên người sử dụng đã hoạt động trong diễn đàn lâu năm được tuyển vào làm quản lý các bài đăng trong diễn đàn.
Thứ tự của quản trị viên được sắp xếp theo con số, nhiều năm trôi qua, quản trị viên cũng đã đổi hết nhóm này tới nhóm khác. Quản trị viên rời đi sẽ sửa ID, giao lại tài khoản cho nhà trường. Nghe nói chỉ tài khoản ở năm vị trí đầu sẽ không sửa ID, là do người của trường quản lý.
Quản trị viên 004 đã ra tay, tuyệt đối không có khả năng là giả. Điều này cũng đã giải thích, vì sao trang web của trường vừa công bố điểm, mà bên này đã sao chép để tổng hợp điểm của tất cả sinh viên năm nhất thuộc các khoa vào bài đăng để công bố.
Quản trị viên có thể vào thẳng để copy số liệu, đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn.
Chẳng qua bị Hạ Chi chen vào, Hàn Dung và Chu Lệ cũng từ từ lấy lại tinh thần từ trong đau buồn, mà cẩn thận nghiên cứu xếp hạng của Hạ Chi và Liễu Na.
Có thể trở thành người đứng hạng nhất và hạng năm trong tổng điểm của toàn khoa, thì điểm trung bình của Hạ Chi và Liễu Na tất nhiên sẽ rất cao.
Có thể thi vào đại học Nam Kinh, tất nhiên mọi người không phải là học sinh kém ở trường cấp ba. Cho tới nay, ưu thế trong học tập của Hạ Chi chính là phát huy ổn định, điểm số trong kỳ thi lần này cũng giống như trước, gần như mỗi một môn đều có điểm trung bình rất cao, không môn nào là đặc biệt yếu.
Còn như Liễu Na thì bị học lệch vài môn, thế nhưng lần này lại bù được điểm cho mấy môn bị lệch. Các môn không đạt trước giờ thế mà lại lấy được điểm gần max, nên điểm tổng của Liễu Na tự nhiên sẽ nhanh chóng vọt lên như cưỡi tên lửa vậy.
Hàn Dung trầm ngâm nói: “Thật ra Hạ Chi à, cậu lấy được hạng nhất cũng không có gì lạ.”
“Hả, thế mà còn không lạ á.” Hạ Chi nói.
“Không phải trước đây cậu từng nói, lúc cậu học cấp ba, cậu là học sinh kém điển hình, mà còn là loại học sinh kém có cố gắng thế nào thì điểm số cũng không tăng kia. Rõ ràng nhớ hết tất cả, làm hết tất cả các đề, nhưng vừa đến lúc thi thì luôn phát huy rất tệ.” Hàn Dung nói.
Hạ Chi nhớ lại chuyện cũ đau thương, liền xót xa gật đầu.
“Nhưng sẽ luôn có mấy lần kỳ tích như thế.” Hàn Dung nói, “May mắn nhất chính là kỳ tích đã xuất hiện lúc thi tốt nghiệp trung học, cho nên cậu mới vào được đại học Nam Kinh.”
Hạ Chi lại gật đầu cái nữa.
“Mà kỳ tích luôn có liên quan đến tâm trạng của cậu, càng thả lỏng thì thành tích càng tốt, cho nên lúc cậu mới vào cấp ba vẫn còn là học sinh kém, nhưng năm thi đại học đó cậu lại đứng nhất toàn trường?” Hàn Dung nói.
“Chuyện này. . .” Mặc dù là sự thật, nhưng quá mơ hồ. Mỗi lần Hạ Chi nhắc đến, đều lấy giọng điệu tự an ủi để nói.
“Hơn nữa cậu cũng chưa từng lấy được top 10. Năm ngoái, lúc vừa tới đại học Nam Kinh là lần đầu tiên cậu thi được top 10 đúng không?” Chu Lệ bổ sung.
“Lúc ấy không biết trời cao đất rộng, còn cho là mình rất lợi hại, về sau. . .” Hạ Chi xấu hổ.
“Về sau áp lực lớn hơn, liền phát huy không tốt nữa. Lần này tớ thấy cậu thi rất nhẹ nhàng, hôm thi về, cậu đã nói có dự cảm là lần này sẽ thi không tệ.” Hàn Dung nói.
Hạ Chi nhớ lại, thấy đúng là như thế.
Lần này cũng coi như may mắn, một là Hạ Chi thả lỏng tinh thần, hai là nội dung thi, vừa đúng chỗ cô ôn, với lại đều là chỗ cô hiểu. Chỉ là, lúc ấy Hạ Chi cảm thấy mình thi không tệ, chứ đâu có ngờ mình lại lấy được hạng nhất!
Cho dù là hạng hai cũng được, hạng nhất dễ nhìn thấy, tuyệt đối không phù hợp với khí chất chẳng khác người thường của cô gì hết!
Đặc biệt là vừa nãy trên diễn đàn còn đang móc mỉa cô, vừa quay đầu cô đã đứng nhất khoa Kế toán. Đây không phải là chói mắt nữa, mà thành kiêu căng rồi.
Không biết do điểm thi kí©h thí©ɧ người qua đường ăn dưa, hay là bị uy hϊếp bởi quản trị viên 004, mà sau đó trên diễn đàn rốt cuộc cũng không còn bài đăng nào nhắc tới Hạ Chi nữa, chỉ nói đến vài chuyện râu ria.
Sau khi xác nhận diễn đàn sẽ không làm nên sóng gió gì nữa, ba người liền tạm thời đóng máy tính. Hạ Chi đi rửa mặt, còn Hàn Dung thì thảo luận chuyện học tập với Chu Lệ.
Hai người học cùng ngành, lại thi rớt, loại thời điểm này rất có tiếng nói chung.
Chu Lệ nói rồi nói, liền bất giác nhớ lại lúc ngăn Thẩm Việt ở ngoài ký túc xá nữ vào chạng vạng tối, Thẩm Việt có bảo cô ấy thêm Wechat.
Lúc đó cô ấy chỉ mượn cớ để bắt chuyện với nam thần, chứ tuyệt đối không nghĩ tới lại có lúc cần dùng.
Chu Lệ yên lặng rơi lệ hai giây ở trong lòng, cuối cùng vẫn kể lại chuyện xảy ra lúc chạng vạng tối cho Hàn Dung nghe.
Vừa kể, Chu Lệ vừa cầm điện thoại mở giao diện Wechat, nhanh chóng nhập số điện thoại của anh khóa trên vào.
“Cao Dịch. . . cmn, anh Cao Dịch. . .” Vừa nhìn thấy cái tên Wechat kia, Chu Lệ đột nhiên biến sắc.
Không chỉ có Chu Lệ, Hàn Dung cũng rùng mình theo. Cô ấy lập tức lấy lại tinh thần từ trong lo lắng, kinh ngạc nói: “Đại thần
bảo cậu thêm Cao Dịch?” Chu Lệ gào lên: “Khó trách đại thần hỏi tớ giáo viên bộ môn là ai, còn nói là sinh viên mà thầy Cao Tuyền rất hài lòng. Con trai của thầy Cao, có thể không hài lòng được sao!”
Hàn Dung nhìn Chu Lệ với ánh mắt đầy đồng cảm.
Không có được số điện thoại của đại thần thì thôi, lại đi có số của con trai giáo viên bộ môn. Mặc dù trình độ của anh Cao Dịch rất cao, nhưng là một đứa sinh viên kém, họ theo bản năng sẽ muốn cách anh ấy càng xa càng tốt.
Chu Lệ tuyệt vọng nhìn Hàn Dung: “Các cậu nói tớ có nên thêm không, không thêm thì khoảng cách giữa tớ với đại thần lại xa hơn một bước, lại gần. . .”
“Cậu lại gần cái chết hơn một bước.” Hàn Dung xót xa mà nói, “Lớp của anh Cao, thầy Cao lại không chú ý à.”
“Vậy thì quên đi, tớ vẫn không thêm thì hơn.” Chu Lệ lập tức nói.
Hàn Dung nói: “Sợ là sợ. . . đại thần có nói với anh Cao chuyện cậu muốn thêm hay không thôi?”
“Không thể nào chứ, đại thần tuyệt đối không làm thế đâu. . .” Chu Lệ kêu rên.
“Đừng quên, ngày mai có lớp, thầy Cao Tuyền chắc chắn sẽ đến. . .” Hàn Dung nói sự thật.
Mặt Chu Lệ sắp tái đến nơi rồi.
Không chỉ vậy, cô ấy còn nhớ vừa nãy lúc ở lầu dưới túc xá nữ sinh, khi cô ấy nói chuyện với Thẩm Việt thì khắp nơi đều có kẻ đến người đi.
Lúc đó cô ấy đang mừng, nào nhớ đến giấu giếm. Giọng hai người không lớn, nhưng nếu người đi ngang qua muốn nghe thì vẫn có thể nghe được một phần.
Nhóm nữ sinh luôn rất nhạy cảm với những chuyện dính đến trao đổi số, hay thêm Wechat gì đó. Đổi vị trí để nghĩ, nếu cô ấy là người đứng xem tất nhiên cũng sẽ hết sức chú ý tới mỗi một động tác của đại thần. Thế thì. . . chuyện đại thần cho cô ấy Wechat của anh Cao Dịch. . . sợ là không dối gạt được. . .
Nghĩ đến đây, Chu Lệ khóc không ra nước mắt: “Tớ chỉ muốn một cách liên lạc với đại thần thôi, sao lại khó đến vậy chứ.”
“Thôi cậu thêm đi.” Hàn Dung thông cảm.
“Vậy cậu có hứng thú với anh Cao Dịch không?” Nắm lấy nguyên tắc cùng chung hoạn nạn, Chu Lệ lập tức đề nghị.
Hàn Dung đáp lại Chu Lệ bằng một nụ cười đầy chúc phúc.
Chu Lệ tiu nghỉu lui đến một góc, lòng như tro nguội thêm Wechat của Cao Dịch. Vừa được xác nhận thì một giây sau, cô ấy liền bị Cao Dịch kéo vào nhóm Wechat.
Bốn chữ【 Nhóm nhỏ học tập】thật to in trên điện thoại, dọa cho Chu Lệ mặt không còn chút máu.
Sau khi xem hướng dẫn gia nhập nhóm do Cao Dịch gửi tới, Chu Lệ càng hối hận đến xanh ruột.
Người mới được thêm vào nhóm cần hoàn thành tất cả các khóa học trước đó, gửi phản hồi, sau đó xem các tác phẩm của thành viên vào trước, rồi gửi một phần bài tập trong vòng năm ngày. . .
Chu Lệ: “. . .”
Cho nên, là một đứa vừa lười vừa học kém, tại sao cô lại lại nghĩ quẩn mà thêm nhóm này!
Hơn nữa còn là một ngày trước khi đi học nữa!
Cao Dịch bên kia hình như còn đang chờ mình trả lời. . . Mặc kệ anh ấy có chờ hay không, người ta đã nhắn thì Chu Lệ chắc chắn phải trả lời. Rơi vào đường cùng, Chu Lệ đành phải lặng lẽ đọc nội quy nhóm một lần, đồng thời còn quyết định, trước tiên cứ giả bộ học hành nghiêm túc mấy ngày, sau đó lại tìm cơ hội rời khỏi biển khổ.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, Chu Lệ và Hàn Dung ôm điện thoại bấm bấm, Hạ Chi thấy các cô ấy đang bận, thì bò lên giường của mình.
Nhịn một lúc, Hạ Chi vẫn nhịn không được mà mở cái bài đăng kia rồi nhìn tới nhìn lui mấy lần. Sau khi xác nhận mình thật sự không có nằm mơ, Hạ Chi liền chụp màn hình bảng điểm đó lại, cũng không che số “1” bên cạnh mà gửi lên vòng bạn bè.
Bố mẹ Hạ Chi thường ngày thích nhất là lướt vòng bạn bè, sùng bái những bài đăng như “Sách quý về điều dưỡng cho người cao tuổi”, “Đàn ông im lặng, phụ nữ rơi nước mắt”, “Kinh hoàng!” vân vân. Ngoài cái đó ra, họ còn thích làm mới vòng bạn bè của Hạ Chi nữa.
Đáng tiếc, cuộc sống của Hạ Chi buồn tẻ và nhàm chán, cô cũng không biết viết văn, thật sự chẳng có gì hay để gửi.
Đến đại học Nam Kinh lâu như vậy, khó khăn lắm mới may mắn lấy được hạng nhất, nên Hạ Chi không thể kiềm chế, vẫn quyết định chụp màn hình rồi tải lên vòng bạn bè.
Sau khi tải ảnh chụp màn hình lên thành công, Hạ Chi lại chọn một biểu tượng cảm xúc kiêu ngạo đáng yêu. Vừa định đăng, Hạ Chi chợt nhớ ra, vòng bạn bè của cô bây giờ không chỉ có người thân và bạn bè, mà còn có Thẩm Việt nữa!
Anh là cao thủ học tập của khoa Mỹ thuật, mặc dù khác khoa, nhưng dù sao đều ở đại học Nam Kinh, phơi bảng điểm trước mặt đại thần. . . thật sự rất xấu hổ. . .
Vẫn nên lặng lẽ chặn đại thần, chỉ cho người khác xem thì hơn.
Vòng bạn bè Wechat có tùy chọn nhóm, trước đây Hạ Chi đã biết đến chức năng này, nhưng là lần đầu tiên thao tác. Vừa nghĩ tới phải chia đại thần sang một nhóm riêng, trong lòng Hạ Chi thấy hơi áy náy với đại thần, nhưng vẫn không chút do dự kiên quyết ném đại thần vào nhóm chỉ có mình anh, sau đó lại nhấn vào phần hiển thị.
Rồi nhấn vào tên Thẩm Việt, xong nhấn 【 hoàn thành 】, 【 đăng 】. Sau khi xác nhận đăng thành công, Hạ Chi đắc ý ôm điện thoại lăn lộn một phen.
Hiện tại mới hơn chín giờ, chắc hẳn bố mẹ vẫn chưa ngủ đâu. Dựa vào sự hiểu biết của cô về bố mẹ mình, sau khi họ xem ảnh chụp màn hình xong, nhất định sẽ like trước, chia sẻ, sau đó mới gọi điện thoại, dốc sức khen ngợi một phen.
Hạ Chi đã chuẩn bị đón nhận hoa tươi và lời khen của bố mẹ xong rồi!
Một phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Nửa giờ trôi qua. . .
Mắt thấy đã hơn mười giờ, đã đến giờ đi ngủ của bố mẹ rồi, Hạ Chi đang lướt trang tin gϊếŧ thời gian liền thấy nghi ngờ mà rời khỏi trang tin. Cô nghĩ, muộn thế này vẫn không nên gọi điện quấy rầy bố mẹ, mà chỉ nhấn vào vòng bạn bè để xem.
【1 thông báo mới 】.
Ở trước văn bản, là một khung avatar nhỏ mặc định.
Khung avatar mặc định này, sao nhìn quen thế nhỉ. . .
Hạ Chi không chút suy nghĩ đã ấn vào, sau khi thấy Thẩm Việt ấn like, thì đơ luôn.
Cmn, thế mà cô lại đi chia nhầm nhóm, tay vụng đã phân loại Thẩm Việt thành 【 ai có thể nhìn thấy 】. Mà trong nhóm này, chỉ có một mình Thẩm Việt.
Càng đáng sợ hơn là, đại thần còn ấn like!