Chương 23

Đến tận khuya, Liễu Na vẫn chưa về ký túc xá. Bất kể là Hạ Chi hay là Chu Lệ, đều không muốn liên lạc với Liễu Na.

Hàn Dung là trưởng phòng, bạn cùng phòng không về, cô ấy đành phải gọi điện thoại liên lạc với Liễu Na.

Liễu Na không nghe máy, chỉ nhắn cho Hàn Dung một tin, nói đêm nay không về.

Mọi người đều là sinh viên đại học, thỉnh thoảng tối không về ngủ cũng là chuyện bình thường. Bạn cùng phòng cũng đâu phải cha mẹ, Hàn Dung ghi tên xong thì không quan tâm nhiều nữa.

Ngày kế tiếp.

Là ngày nghỉ cuối cùng sau kỳ thi, bắt đầu từ ngày mai lại học theo lịch học. Hạ Chi, Chu Lệ và Hàn Dung đều quyết định sẽ ở ký túc xá nguyên ngày. Ngủ từ sáng đến tối, là một ngày hạnh phúc nhất ~

“Đúng rồi Hạ Chi, hôm qua cậu ra ngoài chơi với nam thần, mà không thấy gửi gì lên vòng tròn bạn bè, không chụp hả?” Ngủ đến khi mặt trời lên cao, ba người mới lười biếng thức dậy.

Hàn Dung nhìn Hạ Chi vừa trèo xuống giường vừa ngáp, thì tò mò hỏi.

Hạ Chi dừng động tác che miệng để ngáp lại.

“Đúng rồi, thế mà tớ chẳng chụp một tấm nào luôn!”

“Cậu thật sự không chụp đó hả.” Hàn Dung nhìn cô cạn lời, “Tớ còn tưởng cậu quên cho bọn tớ nhìn, kết quả cậu thật thật thật. . . nam thần ở bên cạnh, tim cậu cũng quá lớn rồi đấy!”

“Thật ra là vì anh ấy gần tớ quá, gần thế, chụp trộm là bị phát hiện ngay.” Hạ Chi nói thế thôi, chứ trong lòng cũng hối hận muốn chết đây này.

Nói không chừng về sau sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại Thẩm Việt nữa, thế mà một tấm hình cô cũng không giữ lại a a a.

“Chụp ảnh chung thì sao, cũng không có hả?” Chu Lệ chưa từ bỏ ý định mà hỏi.

Hạ Chi bi thương gật đầu: “Lúc kết thúc hoạt động, hẳn là có chụp hình nhóm, nhưng lúc đó tớ đi vứt rác mà. . .”

“Ông trời ơi, hình nền điện thoại của tớ liền không có như thế à, quả nhiên không thể trông cậy vào cậu gì hết.” Chu Lệ cũng không nhịn được liền hét.

Hạ Chi xấu hổ cười: “Để tớ xem thử vòng bạn bè của Tống Tuyết có đổi hình mới hay không đã.”

Nói xong, Hạ Chi vừa mới cầm điện thoại lên, liền nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Hạ Chi còn tưởng là chuyển phát nhanh, tiện tay nhấn một cái rồi nghe: “A lô, ai thế?”

“A lô, là bạn Hạ Chi phải không?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng đàn ông trung niên trầm ổn.

“Đúng rồi, tôi đây.” Hạ Chi nói, “Anh là người của chuyển phát nhanh Viên Thông ạ?”

Người đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc: “Tôi là Trương Quân Hoa.”

Trương Quân Hoa?

Hạ Chi thấy lạ ngẩng đầu.

Sao tên này nghe cứ quen quen.

“Giáo viên hướng dẫn khoa Kế toán.” Người đầu bên kia điện thoại thấy Hạ Chi không có phản ứng, lại bổ sung.

“Trương, giáo viên Trương ạ!” Thân là một sinh viên kém, sợ giáo viên gần như đã là bản năng của Hạ Chi.

Thật ra giữa giáo viên đại học và sinh viên không hề có chênh lệch giai cấp rõ ràng như thời trung học.

Sinh viên đều đã thành niên, mà tuổi của giáo viên thì ở khoảng ba mươi đến năm mươi, nên không khí dạy học trên lớp ngày thường phần lớn đều rất nhẹ nhàng.

Nhưng giáo viên hướng dẫn lại là ngoại lệ.

Chí ít thầy giáo Trương Quân Hoa là một ngoại lệ!

Giáo viên hướng dẫn Trương Quân Hoa là một người đàn ông cao một mét sáu, nhưng trong cơ thể nho nhỏ ấy lại có nguồn năng lượng thật lớn. Thường ngày ông ấy thích nhất là đứng trước tòa nhà dạy học để chờ những sinh viên đến trễ, gió mặc gió, mưa kệ mưa, bền lòng vững dạ.

Tuy rằng Hạ Chi không hay đến trễ, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ sát giờ vào học. Có mấy lần chống lại ánh mắt của giáo viên Trương, liền khiến Hạ Chi sợ run, cảm giác giống như trở lại lúc học tiểu học vậy đó.

“Dạ thầy tìm em có chuyện gì không ạ?” Giọng Hạ Chi lập tức thay đổi, giống như chuột gặp mèo, nơm nớp lo sợ, cẩn cẩn thận thận.

“Bây giờ em đang ở trường à?”

“Dạ. . .”

“Vậy thì đến phòng giáo viên một chuyến đi.”

“Dạ. . .” Hạ Chi nói, “Thầy ơi, có thể cho em hỏi, thầy tìm em có chuyện gì được không ạ?”

Hôm nay là ngày nghỉ mà. . . cô không hề muốn ra ngoài vào ngày nghỉ, càng không muốn đi gặp giáo viên đâu!

“Liên quan tới hoạt động do hội sinh viên tổ chức ngày hôm qua.” Trương Quân Hoa cũng nghiêm túc, nói thẳng.

Lòng Hạ Chi rơi “Lộp bộp”.

Chuyện này thì liên quan gì đến cô, cô chỉ là một thành viên bình bình thường thường của hội sinh viên mà thôi, không phải là người của ban tổ chức, cũng chẳng có cảm giác tồn tại gì mà.

Nếu có, thì chỉ còn chuyện hôm qua cô bị bỏ lại thôi, mà chuyện như này thì báo cáo lên hội sinh viên là được, còn phải kinh động đến giáo viên hướng dẫn luôn sao?

“Dạ được, vậy em sẽ đến nhanh thôi ạ.” Giáo viên đã lên tiếng, lần này Hạ Chi chắc chắn phải đi rồi. Sau khi cô cúp điện thoại xong, liền nhanh chóng đi rửa mặt rồi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Thấy Hàn Dung và Chu Lệ đều nhìn mình với vẻ lo lắng, Hạ Chi xua tay: “Sẽ không có chuyện gì đâu, chắc là tìm tớ để hỏi mấy câu về vấn đề an toàn thôi.”

“Vậy cậu đi sớm về sớm nhé, nếu có chuyện gì thì cậu phải nhanh chóng liên lạc với Tống Tuyết, xem bên bạn ấy có tin tức gì không.” Hàn Dung nói.

“Nếu liên lạc không được thì cậu cứ gọi điện thoại cho bọn tớ, để bọn tớ qua ký túc xá của Tống Tuyết tìm bạn ấy, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần. . .” Chu Lệ nói.

“Không có gì đâu, không có gì đâu, tớ đi đây.” Hạ Chi nói xong liền ra khỏi ký túc xá nữ, nhanh chóng chạy đến phòng giáo viên ở tòa nhà dạy học.

Mặc dù cô đến đại học Nam Kinh học sắp được một năm, nhưng cô chưa từng đến… phòng giáo viên lần nào đâu.

Dựa vào số phòng tìm được cửa văn phòng của giáo viên hướng dẫn, thấy cửa nửa mở, Hạ Chi ló đầu vào nhìn, quả nhiên thấy Trương Quân Hoa đang ngồi bên trong.

Văn phòng không lớn, là chuẩn bị riêng cho mấy vị giáo viên hướng dẫn. Bây giờ đang là cuối tuần, trong văn phòng chỉ có một mình Trương Quân Hoa.

“Không cần đóng cửa, cứ để mở đi.” Trương Quân Hoa thấy Hạ Chi liền nói, rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống vị trí đối diện mình, “Mời ngồi.”

Hạ Chi bất an ngồi xuống, chờ Trương Quân Hoa.

“Tới sớm thế, tôi còn tưởng phải chờ nữ sinh các em một lúc lâu đấy, cho nên mới liên lạc với em từ sớm.” Trương Quân Hoa nói.

Ý của vị giáo viên này. . . là còn có người chưa tới?

Hạ Chi mất tự nhiên sửa lại mái tóc chưa được buộc lên.

Vừa rồi đi vội, nên cô chỉ chải đại chải đến rồi đi.

“Động tác của em, gần đây khá nhanh ạ. . .”

Cho nên lỡ như mấy ngày nữa đi học mà thầy có thấy em đến sát giờ, nhất định phải thủ hạ lưu tình nha thầy!

Hạ Chi nói: “Thầy tìm em có gì không ạ?”

“Là nghe nói hoạt động hôm qua em chậm chạp hết lần này tới lần khác.” Trương Quân Hoa nói, “Tống Tuyết với Trần Kiến Thụy đã tới tìm thầy phản ánh, là người trong cuộc, em có ý kiến gì về chuyện này không?”

Động tác chậm chạp, phản ánh, người trong cuộc?

Hạ Chi không hề biết Tống Tuyết và Trần Kiến Thụy phản ánh với giáo viên thế nào, hôm qua cô về cùng Thẩm Việt, thậm chí Hạ Chi cũng không rõ Tống Tuyết và Trần Kiến Thụy giao tiếp với nhau như thế nào luôn.

Tự nhiên giờ bị hỏi, Hạ Chi đành phải đắn đo xong mới: “Ý kiến của em là. . . em không đồng ý một vài hành động của trưởng ban Trần ạ.”

“Ồ?”

“Sau khi bọn em dã ngoại ở công viên xong, còn phải dọn rác ở công viên nữa.” Hạ Chi nói, “Nhưng chỉ vì sợ khổ sợ mệt, mà không chỉ không giúp nhóm công nhân vệ sinh đổ rác, còn đem ném rác của mình vào, tăng lượng công việc cho bọn họ, em cảm thấy làm như thế là không đúng. . .”

Chuyện này Tống Tuyết không biết, Trần Kiến Thụy chắc chắn cũng sẽ không chủ động nói. Mà chính nó mới là ngòi nổ cho một loạt chuyện xảy ra ngày hôm qua, cho nên Hạ Chi mới quyết định nói ra.

“Ngoài chuyện này, em không có ý kiến gì khác nữa sao?” Trương Quân Hoa nói.

Hạ Chi nhìn thấy ấy nhưng không nói gì.

Nếu Tống Tuyết và Trần Kiến Thụy đều đã nói hết, vậy chắc hẳn giáo viên cũng biết chuyện cô bị bỏ lại.

Bản thân Hạ Chi rất phẫn nộ với chuyện này, nhưng ai bảo cô gặp được Thẩm Việt chứ.

Dù sao sự thật là như thế nào, chắc hẳn Tống Tuyết đã nói hết, cô có nhấn mạnh lần nữa cũng là vô dụng.

Nắm nguyên tắc không biết nói thì nói ít lại, Hạ Chi quyết định không lên tiếng nữa.

“Được rồi, thầy đã hiểu.” Trương Quân Hoa nói xong, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì bỗng nói, “Em cũng tới rồi à? Vậy thì. . . vào ngồi đi.”

So với ngữ khí nghiêm túc lúc nói chuyện với Hạ Chi, thì rõ ràng ngữ khí của Trương Quân Hoa đã có sự thay đổi rất lớn, như là đang tán gẫu với người cùng thế hệ, còn mang theo vài phần thân thiết và thoải mái.

Hạ Chi quay đầu nhìn, liền thấy Thẩm Việt đang đứng ngoài cửa.

Ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu vào trong, anh đứng chỗ khuất bóng nên không thể thấy rõ biểu tình trên mặt anh, mà chỉ có thể thấy được đường cong trên người anh được ánh nắng phác hoạ, hoàn mỹ như dùng bút vẽ tỉ mỉ phác hoạ ra vậy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Quân Hoa và Hạ Chi, Thẩm Việt đi vào, tìm một cái ghế bên cạnh Hạ Chi rồi ngồi xuống.

“Vậy Hạ Chi, em có thể về được rồi.” Trương Quân Hoa nhìn Thẩm Việt một chút, mới nói với Hạ Chi.

Hạ Chi khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

“Chờ tôi ở cửa.” Ngay tại lúc Hạ Chi chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Việt chợt lên tiếng.

Không chỉ Hạ Chi thấy kinh ngạc, đến Trương Quân Hoa cũng hơi sửng sốt.

Thẩm Việt nhìn Hạ Chi, lúc này anh đón lấy ánh mắt nhìn lại của cô. Dưới ánh sáng mạnh, màu mắt của Thẩm Việt trở nên nhạt hơn bình thường, lông mi thật dài đổ một chiếc bóng mờ mờ. Hạ Chi không biết nên làm gì, nhìn Thẩm Việt thế này, không hiểu sao cô lại nghĩ đến con mèo trắng như tuyết.

“Ồ.” Cô chỉ ngây ngốc gật đầu, mãi đến khi đi ra hành lang cô mới hồi phục tinh thần.

Cửa ban công không đóng, đoạn đối thoại giữa Thẩm Việt và Trương Quân Hoa truyền tới lúc rõ lúc không.

“Khụ ừ, Hạ Chi, Tống Tuyết với Trần Kiến Thụy đã tới tìm thầy phản ánh. . . Liên quan tới chuyện ngày hôm qua, là người trong cuộc, em có ý kiến gì?”

“Em có rất nhiều suy nghĩ.” Thẩm Việt nói.

“Rất nhiều?” Trương Quân Hoa dường như không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như thế từ chỗ Thẩm Việt.

“Hôm qua không phải ngày lễ, chỉ có đại học Nam Kinh được

nghỉ sau kỳ thi giữa kỳ. Dự báo thời tiết nói công viên Bích Hồ sẽ có mưa, trong công viên rất ít người, người có thể nhờ giúp đỡ gần như là không có.” “Trưởng ban tổ chức tự mình chuẩn bị đồ bếp, nguyên liệu nấu ăn, một lượng lớn chén đũa, chất lên xe chuyển đến công viên. Cuối cùng nguyên liệu nấu ăn thì rơi khắp công viên, đồ bếp bị rơi hư, không thể không thuê nhà bếp ở công viên nên mọi người mới có cơm ăn.”

Thẩm Việt nói đâu vào đấy, trong âm thanh rõ ràng còn mang theo vài phần trầm ổn, còn có sự bình tĩnh và tính công kích như có như không.

“Không có thực hiện sưu tầm dân ca như trong kế hoạch ở công viên, sau khi cơm nước xong thì trong quá trình đi đổ rác bị lạc mất một bạn học nữ. Công viên trời mưa, không hề chuẩn bị đồ che mưa, tất cả mọi người đều bị ướt còn phải chạy trên đường đá. Đến tận khi chuẩn bị xuất phát, mới nhớ tới chuyện điểm danh, mà thời gian bạn nữ kia mất tích đã vượt quá nửa giờ.”

Thẩm Việt đang nói, chợt dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thế nên, không lâu sau đó, lại lạc thêm một bạn học nam nữa.”

Trương Quân Hoa sửng sốt một lúc, mới nhận ra “bạn học nam” mà Thẩm Việt nói đến chính là anh, liền nhịn không được bèn nói to: “Công viên Bích Hồ là do Thẩm Hàn Xuyên thiết kế, em còn tham gia hỗ trợ về mặt mỹ thuật. Toàn bộ đại học Nam Kinh sợ là không có ai quen thuộc công viên Bích Hồ hơn em đâu? !”

“So ra vẫn kém trưởng ban Trần mà ạ.” Thẩm Việt nói, “Cùng đi đổ rác, xuất phát sớm hơn trưởng ban Trần mười phút, lại về muộn hơn trưởng ban Trần mười phút đấy ạ.”

“Được được được, thầy hiểu ý em rồi. . .”

Hạ Chi loáng thoáng nghe thấy Trương Quân Hoa nói như vậy, sau đó giọng của ông ấy được đè thấp, Thẩm Việt lại không nói câu nào, Hạ Chi liền không nghe rõ bọn họ đang nói về chuyện gì nữa.

Chờ mãi tới khi hai người nói xong, lúc Trương Quân Hoa vừa đi ra thì thấy Hạ Chi đang chờ ở ngoài cửa. Ông ấy thở dài, nói với Hạ Chi: “Bạn học Hạ Chi.”

“Dạ?”

“Tới đây.” Trương Quân Hoa vẫy tay với Hạ Chi.

Hạ Chi bước nhanh qua.

Trước đó vì ngồi nên không có cảm giác gì, hiện tại Hạ Chi đi đến trước mặt, Trương Quân Hoa mới phát hiện Hạ Chi vậy mà còn cao hơn mình một đoạn. Cũng may ông ấy đã thích ứng với chiều cao của mình, nên khẽ ngẩng đầu nói với Hạ Chi: “Thầy đã biết hết tình huống cụ thể của em, phía nhà trường sẽ liên lạc với bên công viên Bích Hồ trước, rồi sẽ ra quyết định. Cụ thể thì đến lúc đó sẽ thông báo cho toàn thể hội sinh viên. Nếu như em có gì bất mãn với kết quả xử phạt, đến lúc đó các em có thể báo cáo lại với nhà trường, em thấy thế nào?”

“Dạ.” Hạ Chi khẽ gật đầu.

Trương Quân Hoa nhìn Thẩm Việt bên cạnh, hạ giọng nói: “Không phải giáo viên bao che cho ai cả, nhưng có một số việc không thể dùng ánh mắt tuyệt đối để xem. Thầy biết đám người trẻ tuổi các em có cái tính lỗ mãng không chịu ngồi yên, trường học không dễ phê chuẩn cho hội sinh viên tổ chức hoạt động lần này, có người làm sai, chắc chắn sẽ bị xử phạt. Nhưng nếu làm lớn chuyện, bên trên tạo áp lực, thì không biết hoạt động lần sau là khi nào đâu.”

Vị giáo viên luôn đóng mặt lạnh thế mà lại giải thích với mình, tuy rằng là vì có Thẩm Việt ở đây. Nhưng Hạ Chi nghĩ lại, lập tức cũng hiểu ý của Trương Quân Hoa, trong lòng đã thông, liền gật đầu một cái.

“Có điều thầy cũng hiểu được tâm trạng bây giờ của em.” Trương Quân Hoa nhìn dáng vẻ trì độn, trong lòng nghĩ cái gì đều viết lên mặt của Hạ Chi bèn nói “Được rồi, em về trước đi.”

“Vậy gặp lại thầy sau ạ.” Hạ Chi nói xong, liền xoay người rời đi với Thẩm Việt.

Đi thẳng tới cuối hành lang, bắt đầu đi chuyển xuống bậc thang, Thẩm Việt mới nói: “Nếu đã tới rồi, thì phải nói rõ ràng mọi chuyện. Giáo viên không phải người trong cuộc, cô không nói, thầy ấy sẽ không hiểu đâu.”

“Thật ra tôi có nói. . .”

“Vậy thì là nói chưa đủ.” Thẩm Việt nói.

Hiếm khi nghe thấy Thẩm Việt dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện, khí thế của anh còn mạnh hơn cả thầy Trương Quân Hoa ban nãy, nên Hạ Chi nào dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu như giã tỏi.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh nhé.” Hạ Chi nói.

“Đừng có khách sáo.”

Thẩm Việt nói xong câu này, thì không nói gì nữa.

Tiếng bước chân của hai người vang vọng trong hành lang của tòa nhà dạy học.

Hạ Chi đi rồi đi, thấy Thẩm Việt cứ im lặng thì nhịn không được quay đầu nhìn lén anh một cái. Cô liền thấy anh đang nhíu mày, như có tâm sự nặng nề.

Nhìn vẻ mặt đó của Thẩm Việt, có mấy lần Hạ Chi muốn mở miệng, nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn không được mà nuốt trở vào.

Thẩm Việt vừa giải vây giúp cô, năng lực của anh đã rõ như ban ngày. Nếu anh gặp phải vấn đề khó, vậy chắc chắn đám người phàm bọn cô có nghĩ cả ngày cũng không hiểu.

Cho dù Hạ Chi hỏi, Thẩm Việt có nói cho cô, thì sợ là cô cũng không làm nên trò trống gì. Huống hồ quan hệ của hai người lại chưa tốt đến mức đó, hỏi nhiều sẽ chỉ tự chuốc nhục vào thân.

Một đường trầm mặc xuống tầng một của tòa nhà dạy học, vừa vặn ký túc xá nam với ký túc xá nữ sẽ rẽ sang hai hướng ngay chỗ tòa nhà này. Hạ Chi tiếc nuối vẫy tay với Thẩm Việt, xoay người đi về hướng ký túc xá nữ.

Vừa mới đi được hai bước, Hạ Chi mới nhớ ra, hình như cô lại bỏ qua cơ hội chụp hình Thẩm Việt rồi.

Hạ Chi cầm điện thoại đang do dự thì bỗng nhiên màn hình điện thoại sáng lên, trên màn hình hiện lên số điện thoại lạ hoắc, tiếng chuông là tiếng đàn ác-cooc-đê-ông du dương.

Hạ Chi sững sờ, vội vàng ấn nghe.

“A lô?” Lúc này Hạ Chi đã rút kinh nghiệm, giọng rất dịu dàng, rất đoan trang, rất là sinh viên ba tốt.

“Phải số Hạ Chi không? Chuyển phát nhanh Viên Thông đây, nhanh ra lấy đồ nhé.”

Điện thoại vừa kết nối, nhân viên chuyển phát nhanh bên kia nói ngay.

“Hả à, được. . .” Không phải giáo viên, Hạ Chi lập tức thở ra một hơi, “Giờ tôi qua ngay, nếu anh đang vội thì bỏ nó trong tủ chuyển phát nhanh hộ tôi, để tự tôi đi lấy.”

“Tủ chuyển phát nhanh đã đầy, tôi để lên mặt tủ cho cô nhé.” Nhân viên chuyển phát nhanh nói.

“À ừ, được.”

Điện thoại nhanh chóng ngắt kết nối, Hạ Chi đoán Thẩm Việt cũng đã đi xa liền dứt khoát cất điện thoại, xoay người đi về hướng tủ chuyển phát nhanh.

Nhưng mà lúc rời đi Hạ Chi không hề chú ý, sau khi Thẩm Việt phía sau cô nghe được tiếng chuông thì sắc mặt đã biến đổi, bất chợt xoay người lại nhìn cô.