Chương 6: Cuối

12

Ngày Thất hoàng tử rơi đài kỳ thật không làm người ta chờ lâu.

Kỳ thi mùa xuân yết bảng, Thôi Ninh Viễn quả nhiên là Trạng Nguyên lang năm nay, được phong chức quan chính tam phẩm, vào thẳng Hàn Lâm Viện.

Chỉ là, không đợi hắn *đại triển hoành đồ, trong kinh đã lưu truyền thật nhanh tin tức thứ nhất:

Chuyện lúc trước "Ác phỉ" bị diệt ở thôn Kinh Giao, thật ra trong thôn chỉ có thôn dân vô tội.

*"Đại triển hoành đồ" là nói đến sự phát triển hưng thịnh của sự nghiệp.

Thất hoàng tử vì đoạt bảo vật nên gϊếŧ người diệt khẩu, lại e sợ sự tình bại lộ, Thôi Ninh Viễn liền nảy ra chủ ý to gan lớn mật này——

Đem mười mấy bá tánh thay hình đổi dạng, ngụy trang thành ác phỉ, gϊếŧ người diệt khẩu để che giấu sự thật, còn có thể lập công ở trước mặt Thánh Thượng.

Việc này vừa lan truyền, thiên tử tức giận.

Sau khi điều tra ra là thật, Thất hoàng tử bị biếm thành thứ dân, mà Thôi Ninh Viễn - người ra chủ ý bị phán ba ngày sau chém đầu.

Về Thôi Ninh Chi, Hạ Văn Thu trình lên chứng cứ nàng ta lúc trước nghe Thất hoàng tử sai sử, cùng nhị thúc ta hợp mưu bắt cóc ta, Hoàng Thượng liền tống bọn họ vào ngục.

Trước khi hành hình một ngày, Hạ Văn Thu đặc biệt mang theo ta đi thiên lao vấn an huynh muội Thôi gia.

Lao ngục một mảnh tối tăm, chỉ có ánh nến nhảy nhót trên vách tường.

Thôi Ninh Viễn gắt gao nhìn chằm chằm ta cùng người Hạ Văn Thu, một lát sau, đột nhiên nhào tới: "Không đúng, không phải như thế này!"

Hạ Văn Thu cười hỏi lại: "Vậy nên là như thế nào?"

"Thất hoàng tử đăng cơ, ta nên một bước lên mây, con đường làm quan rộng mở, người đáng chết chính là Giang Địch mới đúng......"

Hắn lẩm bẩm, thần trí tựa hồ đã không quá thanh tỉnh, rồi lại bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt đáng sợ trừng Hạ Văn Thu,

"Ngươi đã sớm nên chết đi mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây?"

Lòng ta lộp bộp một chút, bỗng nhiên nhớ tới cảnh trong giấc mộng mấy tháng trước đã bị ta sớm quên đi.

Vị trí trong mộng thay đổi, lúc này ở người đang ở trong thiên lao là ta, bên ngoài khí phách hăng hái chính là Thôi Ninh Viễn cùng Đường Lộ.

Trong mộng Hạ Văn Thu, năm chín tuổi đã chết ở Bắc cương.

Không đợi ta nghĩ ra kết quả, Hạ Văn Thu đã nói: "Ta đương nhiên là tới đưa ngươi lên đường."

"Đi thôi nào, Thôi Trạng Nguyên. Ngươi làm Trạng Nguyên ba ngày, cũng nên thấy đủ rồi."

Khi trở về sắc trời đã tối, ta cứ nghĩ mãi về hai giấc mộng kia, đến Hạ Văn Thu nói gì ta cũng không để ý tới.

Dùng qua cơm tối, hắn cùng ta trở về phòng, ta như mới tỉnh từ trong mộng, giương mắt nhìn hắn: "Tối nay ta...... Thân mình có chút không khoẻ, chàng đi nghỉ ngơi trước đi."

Hạ Văn Thu nhìn thật sâu: "Được."

Hắn đi rồi ta cầm lấy giấy bút, trên giấy tinh tế viết ra sự tình trong hai giấc mộng, cùng hiện thực đối lập, phát hiện hết thảy biến số, tựa hồ đều là bởi vì...... Trong mộng Hạ Văn Thu đã chết từ rất sớm.

Ta không gặp được hắn, bởi vậy cuối cùng vẫn cùng thành hôn Thôi Ninh Viễn, bị chiếm gia sản, cướp đi hết thảy.

Chính là...... Vì cái gì?

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Nếu tò mò, vì sao không hỏi ta?"

Ta bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Hạ Văn Thu vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười.

"Ta......"

Trong lòng mờ mịt, ta nhất thời nghẹn lời, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.

"Giang Địch."

Âm thanh vang lên gần trong gang tấc, ta mới lấy lại tinh thần, một nụ hôn đã dừng ở trên môi ta.

Nụ hôn này không thể so với nụ hôn ôn nhu khắc chế lúc trước, mang theo vài phần được ăn cả ngã về không, mạnh mẽ bá đạo, cơ hồ như muốn đoạt lấy hơi thở quanh thân ta.

Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc buông ta ra thở hổn hển, sau đó nói:

"Thật xin lỗi, mạo phạm đến nàng. Nhưng nếu nàng nghe xong, không muốn ở bên ta nữa thì đây là nụ hôn cuối cùng của chúng ta."

"Ta...... Khó kìm lòng nổi."

Biểu tình của hắn vẫn cứ mang theo ý cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy bi thương, tựa hồ đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này.

Lòng ta bỗng nhiên nảy lên một chút bất an, vì thế ta vươn tay bắt lấy cổ tay của hắn. Hạ Văn Thu cúi đầu nhìn thoáng qua, biểu tình hơi hơi lơi lỏng một chút.

Hắn nói: "Giang Địch, kỳ thật chúng ta không phải là người cùng chung một thế giới."

Hắn nói hắn đến từ một thế giới khác, ở nơi đó, ta cùng Thôi Ninh Viễn, cùng tất cả mọi người trong kinh thành này đều là nhân vật trong một quyển sách.

"Trong sách, nàng là nữ chính ngược văn, một lòng vì Thôi Ninh Viễn mà tính toán, hắn cũng không cảm kích. Đường Lộ ngoài mục đích tiếp cận Thôi Ninh Viễn, cùng hắn lấy đi nhà của nàng, còn lừa hắn đem thuốc dùng để cứu mạng nàng cho nàng ta. Chờ sau khi nàng chết, hắn lại quỳ gối trước mộ cầu xin nàng tha thứ."

"Hắn thì một bước lên mây, nàng ở hoàng tuyền không được an bình, thiên hạ nào có chuyện không công như vậy?"

Ta phải dùng hơn nửa ngày mới tiêu hóa hết chuyện hắn nói: "Cho nên...... Chàng là tới thay ta bênh vực kẻ yếu?"

"Không......"

Hạ văn thu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Ta tới, là bởi vì ta thích nàng."

"Cho nên những người bị Thất hoàng tử cùng Thôi Ninh Viễn liên thủ gϊếŧ chết, thật là thôn dân vô tội sao?"

Hạ Văn Thu lắc đầu:

"Không phải, ta nghĩ biện pháp, đã sớm để bọn họ dọn đi, những người ở trong thôn kia chính ác phỉ là chân chính, nhưng mà đó điều là mạng người. Chẳng qua Thất hoàng tử và Thôi Ninh Viễn xem ra là làm liên lụy bá tánh vô tội thôi."

Ta trầm mặc một lát: "Nhưng bọn hắn vẫn động thủ."

"Đơn nhiên, bọn họ muốn làm tướng, lấy công của vạn người chết tới an ủi chính mình, còn làm đến rất vĩ đại dường như không câu nệ tiểu tiết, kỳ thật chính là hai tên tiểu nhân ti tiện."

Hạ Văn Thu nói, "Đường Lộ là người trong giang hồ, tìm được viên thuốc kia chính là vì cho chính mình một đường lui. Sau khi bọn họ vào ngục, nàng ta biến mất không có tung tích, sợ sẽ bị liên lụy đến nàng ta, chỉ có cách nhanh chóng rời khỏi kinh thành."

Ta hỏi hắn: "Cho nên viên thuốc có thể dùng để cứu mạng đi nơi nào rồi?"

Hắn buông tay, lộ ra biểu tình vô tội: "Chính là viên đường buổi tối ngày đó, đã bị nàng ăn rồi."

13

Gió đêm yên tĩnh, đầu hạ đã đến, gió thổi nhè nhẹ từng đợt từng đợt ấm áp.

Ta nhìn Hạ Văn Thu trước mặt, hắn đã nỗ lực làm ra một bộ dáng thả lỏng, chỉ là tay thường xuyên vuốt ve góc áo rũ ở bên người đã bán đứng tâm tình khẩn trương của hắn.

Hắn đang khẩn trương.

Là sợ ta bởi vì việc này cảm thấy sợ hãi, hoặc là lòng mang khúc mắc đối với hắn sao?

Nhưng ta chết còn không sợ, sao lại sợ những chuyện kì ảo này?

Sau một lúc lâu, ta chậm rãi mở miệng: "Chàng nói chàng đã đợi ta rất nhiều năm."

"...... Là."

Hạ Văn Thu nói,

"Thời điểm ta tới, thân thể này mới chín tuổi. Bắc cương khổ lạnh, hắn dường như không thể đợi được mùa đông qua đi thì người đã không còn. Sau đó ta lại liều mạng rèn luyện thân thể, mặc dù không muốn ăn uống gì nhưng lại cố ăn nhiều thêm mấy khẩu thịt, lại đi theo phụ thân học kiếm thuật, luyện võ nghệ, như vậy từng bước một mà dưỡng tốt thân thể."

"Ta đọc trong sách nàng đến chết cũng không thể thấy bầu trời đầy sao, chỉ cảm thấy trong lòng ẩn đau, rất muốn để nàng nhìn một cái. Sau lại luôn là mơ thấy nàng, ta mới ý thức được, ta là thích nàng rồi."

"Kỳ thật ta đã sớm nghĩ đến kinh thành tìm nàng, nhưng phụ thân ta bên ngoài là canh giữ Bắc cương, thực tế lại là Hoàng Thượng kiêng kị ông, một phong thánh chỉ lệnh ông ở biên quan khổ thủ mười bảy năm, chưa có thánh triệu không thể hồi kinh. Ta không thể kháng chỉ, chỉ có thể thay đổi kế hoạch, xuất phát từ nguyên văn cốt truyện, từ từ mưu tính."

"Ta đợi mười năm, rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng, rốt cuộc...... Cưới nàng, ít nhất hôm nay cũng đang đứng trước mặt nàng."

Ta thở dài, lộ ra biểu tình do dự, vừa lòng mà nhìn Hạ Văn Thu càng thêm khẩn trương.

Cũng chỉ đến đó mới thôi.

Ta để hắn chịu ủy khuất, cũng bất quá chỉ có một chút như vậy mà thôi.

"Ngày đó ta bị bắt đi, xiêm y rách nát, thời điểm ngửa mặt nằm trên xe ngựa, còn tưởng rằng mình sẽ chết."

"Cũng chính lúc đó, ta lại thấy được bầu trời đầy sao, còn có so với ánh sao, đôi mắt của chàng khi ấy còn sáng hơn."

Ta nói, thấy biểu tình hắn lại thả lỏng một chút, giơ tay vẫy vẫy:

"Hạ Văn Thu, lại đây ôm ta."

( Toàn văn Hoàn)