Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 5: Linh Vân phái 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Huyền Thiên bước vào cửa phòng Lãnh Vô Sương, Lãnh Vô Sương nửa chữ cũng không đáp, tiếp tục trở lại trên giường nhỏ

nằm.

“Sư phụ.”

“Vi sư vẫn chưa bị thương, ngươi về đi.”

“Ta nghe A Sơ nói.”

Lãnh Vô Sương hướng mặt về vách tường cắn răng, trong lòng mắng Bạch Sơ ngàn vạn lần, giọng căm hận nói: “Đã nói không có là không có, ngươi tin hắn hay là tin ta?”

Huyền Thiên bất đắc dĩ.

“Sư phụ vẫn còn để ý chuyện mười năm trước? Ta đã sớm buông xuống, sư phụ còn không bỏ xuống được?”

Lãnh Vô Sương cứng đờ, trong lòng rối rắm xấu hổ vạn phần, hận không thể đem đầu đập vào tường.

Chuyện mười năm trước, coi như là tử huyệt của y và Huyền Thiên không thể nhiều lời.

Cũng là bên trong phòng của y, cũng là buổi tối ánh trắng mông lung mập mờ, Huyền Thiên nói thẳng mình ái mộ Lãnh Vô Sương đã lâu, nguyện làm song tu đạo lữ.

Dựa theo tính tình Lãnh Vô Sương, kết quả có thể tưởng tượng được.

Hắn bị Lãnh Vô Sương từ chối thẳng thừng, ngày thứ hai liền hạ lệnh đem hắn giam cần, ước chừng giam gần một năm trời. Một năm sau đó, Huyền Thiên đi ra đối với chuyện này lặng thinh không đề cập tới, chỉ là thái độ đối với Lãnh Vô Sương từ thân cận biến thành cung kính xa cách như bây giờ, trong lời nói cũng là lạnh nhạt.

Bây giờ chuyện đột nhiên bị Huyền Thiên nhắc tới, xấu hổ này cũng không thể tí xíu nữa.

“Không có, sự kiện kia ta đã quên mất sạch từ lâu, ngươi cũng không cần nhắc lại.”

Huyền Thiên gật đầu không nói, thần sắc cũng chẳng biến đổi, nhấc bước chân đi về phía giường của Lãnh Vô Sương.

Lãnh Vô Sương âm thầm nghĩ ngợi: Vết thương của xà yêu kia căn cũng sớm khép lại, độc cũng giải, mặc cho hắn tra thế nào cũng không tìm ra.

Lại tiếp tục nghĩ: Hắn cũng không phải sài lang hổ báo, ta sợ hắn làm gì?

Nhưng trong lòng vẫn là bất an không rõ, nhưng cũng không thể ngăn hắn đi tới, trái lại trở mình nằm ngửa, dáng vẻ cực kỳ buông lỏng.

Huyền Thiên cúi đầu, nói một câu mạo phạm liền xốc chăn mỏng đắp trên người Lãnh Vô Sương lên.

Hắn trên người chỉ mặc áσ ɭóŧ mỏng xanh nhạt, đường cong ưu mỹ như ẩn như hiện trong vạt áo, hai điểm trước ngực cũng đỉnh lên nhô ra dưới vạt áo, thoáng đỏ lên, thoạt nhìn kiều diễm mê người.

Huyền Thiên liếc mắt một cái liền dời đi, thần sắc không chút mảy may, ngồi ở bên giường trực tiếp vén ống tay áo của Lãnh Vô Sương lên.

Trước khi hắn tới Bạch Sơ liền nói thẳng, sư phụ vì cứu người, che ở trước đỡ công kích của xà yêu, chính mình lại bị cắn một cái trên cánh tay, một cổ máu tươi chảy đầy đất.

Chỉ là hiện tại, cánh tay trái của Lãnh Vô Sương da dẻ trắng trẻo bóng loáng, nửa cái vết thương cũng không có, nào giống như Bạch Sơ nói, bị cắn thủng một lỗ? Huống hồ, coi như là có linh đan diệu dược trong tay, muốn hoàn toàn khép lại cũng phải qua một quãng thời gian.

Thời khắc nghi hoặc, liền vén ống tay áo khác lên, vẫn không thấy nửa điểm vết thương nào, cực kỳ trơn nhẵn.

“Thế nào? Vi sư đã nói không có gì lo ngại.”

Trong lòng Lãnh Vô Sương vô cùng đắc ý, nếu có cái đuôi, phỏng chừng đều ngẩng cao đầu.

Huyền Thiên buông ống tay áo Lãnh Vô Sương xuống, gật đầu nói: “Sư phụ bình yên vô sự là tốt rồi, ta cũng an tâm.”

Nói xong câu này, cũng không có ý tứ muốn rời đi, đi thẳng tới ghế tựa trong phòng Lãnh Vô Sương ngồi xuống, trong một hồi không phát ra âm thanh, buồn bã nói: “Nhiều năm như vậy, ngươi đã ra sao?”

Hỏi lời hiếm thấy này rất lạ, Lãnh Vô Sương đầu tiên là sững sờ, tiện đà mặt không thay đổi lấy chăn mỏng đắp lên, nghiêng người, khép mắt tiếp tục hướng vách tường.

Trong lòng than một tiếng, Huyền Thiên tự mình tiếp tục nói: “Linh Vân đạo cơ ngàn năm, vốn nên ngự trị bên trên nhiều đạo phái ở đại lục, lại chỉ trong một chiều bị đánh gục, đến nỗi như bây giờ, toàn bộ môn phái chỉ có bốn thầy đồ chúng ta khổ sở trông coi, sư phụ người rất vất vả đi?”

Trăng, dần dần đi tới nơi cao nhất trong màn đêm, tản ra hào quang ôn nhu lại mờ ảo.

Huyền Thiên nói liền đem ký ức ngày máu chảy thành sông, huyết tinh tàn khốc kia trong ký ức Lãnh Vô Sương về.

Giống như moi tim, một đao khoét ra máu thịt.

Lãnh Vô Sương không muốn tiếp tục nghe, đang muốn mở miệng đuổi người, trong cơ thể xuất hiện một dòng khô nóng quen thuộc, thần sắc y thay đổi bất ngờ, trong mắt lộ ra sự kinh hoàng.

Không phải chứ? Độc kia còn chưa giải?

Không biết là vì nguyên nhân gì, lần xao động này so với lần đầu càng sâu, trên người Lãnh Vô Sương phát ra khí nóng hừng hực, từng làn sóng kéo tới, y cắn môi kiên cường chống đỡ nói: “Sắc trời đã tối, ngươi đi về trước, có chuyện gì mai lại nói.”

Huyền Thiên lời còn chưa dứt, đột nhiên bị Lãnh Vô Sương cắt ngang, trong lòng biết mình động vào vết sẹo của y, liền dừng miệng, xoay chuyển đề tài.

“Không nói thì không nói, chỉ là sư phụ đừng quá lo lắng, lòng ta biết trong lòng người không an ổn, nghĩ muốn bảo vệ Linh Vân, sẽ có một ngày báo thù rửa hận.”

Huyền Thiên tiếp tục lải nhải liên miêm, lúc này Lãnh Vô Sương cũng đã nhịn không được, tìиɧ ɖu͙© đang quấy phá khắp người, cảm giác hậu huyệt hư không, tiểu huyệt không ngừng co rút lại, chất lỏng dính dáp ẩm ướt phân bố, nhiễm ướt áσ ɭóŧ mỏng cùng chăn đệ, tính khí phía trước nhảy lên hai lần cũng cứng rắn.

Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, Lãnh Vô Sương run mi mắt mở ra hai chân, sau đó đem tay thăm dò phía dưới.

Trước tiên là một ngón, mở ra thịt huyệt, chính mình đảo đâm một phen, Lãnh Vô Sương cắn chặt môi, cơ hồ muốn rêи ɾỉ thành tiếng.

Nóng quá, mặt sau thật khó chịu, một cái còn không đủ.

Y liền bỏ thêm hai ngón tay, đầu gối hơi khom, eo cong về phía trước, banh ra độ cong dâʍ đãиɠ.

Ba ngón tay cùng nhau ở trong hậu huyệt đói khát đánh vào, d*m thủy ướt ác dính trên ngón tay, dính dính, Lãnh Vô Sương từ trước đến nay luôn khiết phích cũng không quản được nhiều như vậy, sau so với trước càng sâu hơn, cũng thoáng làm cho hậu huyệt bớt trống vắng, khiến y sảng khoái rất nhiều.

Bên kia Huyền Thiên còn đang lải nhải, vừa vặn che giấu rêи ɾỉ không tự chủ phát ra của Lãnh Vô Sương.

“Sư phụ lúc trước đã cứu ta, ta đi theo bên người sư phụ đến bây giờ, đã xem như gần một trăm năm, nhiều năm như vậy, sư phụ quả thật là thay đổi rất nhiều, ta biết người trong lòng nặng nề, ngày thường cũng không biết cách cùng người khác ở chung, chỉ là A Sơ tính tình ngu dốt, bản tính cũng không xấu, sư phụ cùng nó nói nhiều một chút.”

“.”

“Sư phụ?”

“A a phải”

Y ý thức sớm đã mơ hồ không rõ ràng, lúc này đáp lời Huyền Thiên cũng là theo phản xạ mà đáp lại, chỉ là y không phát hiện, tiếng trả lời kia ra khỏi miệng đã thay đổi.

Huyền Thiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lúc này mới phát hiện Lãnh Vô Sương có gì đó không đúng, vội vã đứng lên, đi tới nơi đó của Lãnh Vô Sương.

“Sư phụ làm sao vậy?”

“Ha ta không làm sao, ngươi không nên tới.”

Động tác đánh vào dưới tay y hoàn toàn không dừng được, vì nơi kia thật sự khó chịu, miệng huyệt cắn chặt lấy ngón tay mảnh khảnh không chịu buông, mà điểm nhạy cảm sâu trong huyệt của Lãnh Vô Sương, chính mình căn bản đâm không tới, cành nôn nóng trống rỗng.

Huyền Thiên nghe thấy âm thanh quái dị của Lanh Vô Sương, càng nghi ngờ, bước chân liên tục.

Lãnh Vô Sương nghe thấy tiếng bước chân áp sát, đã đến bên giường, trong lòng kinh hoảng không thôi, sợ đến khóe mắt cũng thấm đầy nước mắt, khó chịu cúi đầu cầu xin nói: “Tiểu Thiên, vi sư van ngươi, không nên vén chăn lên.”

Bước chân dừng lại, Huyền Thiên nghiêm mặt tại chỗ.

Không riêng gì hiếm thấy Lãnh Vô Sương cầu xin, càng là tiếng ‘Tiểu Thiên’ kia của y.

Hắn đã bao lâu rồi không nghe sư phụ gọi mình như thế?

Hình như là sau khi Linh Vân bị diệt môn, Lãnh Vô Sương như biến thành người khác, càng thêm lạnh lùng nghiêm túc, trên mặt không bao giờ mang chút ý cười, cũng chưa từng gọi thân mật như vậy.

Trong lòng phức tạp vạn phần, Huyền Thiên liếc mắt nhìn người đang bị chăn bao lấy trên giường nhỏ, khuyên bảo nói: “Chỉ là liếc mắt nhìn, sư phụ đừng lo lắng.”

Nói xong liền xốc chăn mỏng lên, sau đó hắn ngây cả người.

Đập vào mắt là hình ảm dâʍ đãиɠ đến cực điểm.

Sư phụ của hắn, người bình thường lạnh nhạt tựa như thần tiên trong bức họa, lúc này quần áo mở lớn, da thịt trắng noãn lộ ra ngoài, đầu gối hơi cong, hai chân mở lớn, bên trong hậu huyệt cắm ngón tay của mình, nộn huyệt hồng hồng kia bốc ra mùi da^ʍ mỹ, ngón tay của Lãnh Vô Sương ở trên giường đều ướt đẫm.

Nước mắt ấm áp từ khóe mắt thuận theo gò má chảy xuống, Lãnh Vô Sương khó chịu che mắt, nức nở nói: “Đều đã nói ngươi không được lại đây, Linh Vân phái ta sao có thể có thứ súc sinh đại nghịch bất đạo như vậy, ô ô.”

Huyền Thiên nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, sửng sốt hồi lâu, một câu cũng không nói ra được.

Sư phụ của hắn thế mà lại thủ da^ʍ.

Lại là dùng mặt sau.

Lãnh Vô Sương đầu choáng váng, cũng không thèm đếm xỉa, nước mắt dính trên mặt bị y lau đi, bộ dáng lạnh nhạt lại hung ác nói: “Ngươi không phải có tâm với vi sư, muốn cùng vi sư song tu sao? Bây giờ vi sư liền cho ngươi cơ hội này.”

Nói xong, y vươn người, biến thành tư thế quỳ nằm trên giường, cái mông đầy đặn vểnh cao, ở giữa bờ mông không được ngón tay trấn an, d*m thủy khó giữ nổi tràn ra ngoài, hé ra rụt lại, vô cùng ngon miệng.

Huyền Thiên con ngươi u ám chớp mắt, cuống họng kéo căng, mạnh mẽ trấn định nói: “Sư phụ trúng độc của con rắn kia?”
« Chương TrướcChương Tiếp »