Phiên ngoại 1: Thất Tịch (1)

Lại nói tới Lãnh Vô Sương sau khi trúng độc, thân thể tuy trở nên dâʍ đãиɠ một chút, đến lúc động dục như biến thành người khác, mở chân đẩy mông chờ các đồ nhi thao vào, đâm vào xong lại xìu xuống như bãi nước nhỏ, núʍ ѵú trước ngực cũng bị ngậm đến nóng toàn thân, hậu huyệt cũng không kìm nổi xuân thủy tràn lan, thì những phương diện khác cũng coi như bình thường.

Mà ba đứa mặt người dạ thú kia, buổi tối cởi đồ liền trở thành cầm thú, chỗ đó vừa cứng vừa linh hoạt, càng dùng càng thoải mái, mỗi ngày đều thay phiên nhau tới, tay thì cầm nắm cấu xé, miệng thì liếʍ hút hôn cắn, dưới hông vật thô to kia lại đâm đến điểm tiêu hồn, hầu hạ Lãnh Vô Sương đến dục tiên dục tử, eo nhỏ kẹp chặt cùng cái mông lắc lắc nói ra lời dâʍ đãиɠ.

Bọn cầm thú kia lại rất hài lòng, lúc Lãnh Vô Sương động dục được thỏa mãn, thế nhưng ban ngày vừa tỉnh lại, khôi phục lý trí, lại nhớ tới bộ dạng dâʍ đãиɠ của mình, hận không thể đâm đầu vào núi Linh Vân trọng sinh đi cho rồi.

Y da mặt mỏng, cho dù buổi tối không biết xấu hổ là gì, nhưng ban ngày nhớ lại, tất cả cảm giác xấu hổ cùng đạo đức dâng trào, chúng nó như đang thẳng thừng lên án đạo tâm ngay thẳng của y.

Vì vậy Lãnh Vô Sương dù cho bị thao nhiều lần nhưng vẫn không yên lòng, vẫn ở chỗ cũ lén lút tìm kiếm thuốc giải độc, tình cờ sẽ đυ.ng trúng ‘Lão bằng hữu’ Hồ Ngôn Chi, cũng phải hỏi vài ba câu về chuyện thuốc giải.

Trong lòng y vẫn còn mang ít hy vọng, hy vọng một ngày có thể đem độc trên người giải đi.

Có thể đạo tâm chân thành của y cảm động trời cao, rốt cuộc tới một ngày, Hồ Ngôn Chi đi du ngoạn bên ngoài truyền tin về, nói rằng mình có thể tìm được linh dược giải độc, tuy nhiên có thể giải được hay không phải để Lãnh Vô Sương thử mới biết được.

Lãnh Vô Sương đương nhiên cao hứng, lúc dạy phép cho đồ nhi mặt cũng không cứng ngắc, lời nói cũng không lạnh như băng, trái lại còn nhẹ giọng, trong mắt còn đầy ý cười, cả khuôn mặt như khắc lên bốn chữ hoàn thành tâm nguyện.

Ngu ngốc như Bạch Sơ còn cảm nhận được tâm tình hôm nay của Lãnh Vô Sương hình như rất tốt, trước khi rời đi còn lưu luyến nhìn Lãnh Vô Sương, bị Hàn Sở Nhượng đi tới phía sau gõ đầu một cái mà gào gào kêu to.

“Tiểu yêu quái, lại lén nhìn sư phụ?”

Bạch Sơ bĩu môi, nước mắt lưng tròng, nghĩ tới cái gì đó, lập tức vô cùng thần bí kéo Hàn Sở Nhượng trốn sang một bên.

“Nhị sư huynh, tâm tình sư phụ hôm nay thoạt nhìn rất tốt đó.”

Hàn Sở Nhượng híp mắt, ôm cánh tay hất cằm ra hiệu hắn tiếp tục.

“Sư phụ ngày hôm nay còn cười với đệ, tuy rằng không hiện rõ nhưng đệ thấy miệng người cong cong, vô cùng đẹp.” Bạch Sơ nắm vạt áo ngây ngô cười, khuôn mặt đỏ lên, biểu hiện ngại ngùng như thiếu nữ hoài xuân.

Hàn Sở Nhượng cũng cười, mắt híp lại, nhưng tay lại nắm chặt thành quyền.

“Ồ? Tốt thế à.” Hắn hỏi.

Tiểu sư đệ ngu ngốc không ngửi được mùi giấm phát ra từ Nhị sư huynh, lầm bầm nói: ”Đệ… Đệ tuy rằng cảm thấy tốt lắm, nhưng cảm giác lạ lắm, sư phụ người sau khi đọc được một bức thư gửi tới tâm tình liền tốt lên, cũng không biết ai gửi tới.”

Tiểu sư đệ lỡ nói ra như thế, Hàn Sở Nhượng tuy biết rõ Bạch Sơ ăn nói vụng về, không biết nói chuyện, thế nhưng nghe xong vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, hơn nữa lại xuất hiện suy nghĩ không đứng đắn, lẽ nào sư phụ ở bên ngoài có nam nhân khác, cho nên chỉ có một bức thư cũng khiến y cao hứng tới như vậy.

“Thư gì? Ngươi có thấy bên trong viết chút gì không?”

Giọng Huyền Thiên đột nhiên chen vào khiến Bạch Sơ sợ hết hồn, hắn quay đầu nhìn thấy Đại sư huynh của mình đang đứng thẳng ở đó, vẻ mặt khó nhìn ra.

Hàn Sở Nhượng nói tiếp: “Chữ có lớn đâu mà nó nhìn thấy, mà cho dù nhìn thấy cũng không hiểu.”

Bạch Sơ không phục, mạnh miệng nói: “Ai nói đệ không biết chữ, đệ biết! Đệ biết viết tên sư phụ!”

Hàn Sở Nhượng liếc mắt cười: “Ồ? Vậy ngươi cũng hiểu thư kia viết gì?”

Bạch Sơ lập tức ủ rũ cúi đầu, kéo vạt áo, lắp bắp nói: “Đệ nhìn thấy được, đệ thừa lúc sư phụ không chú ý lén nhìn, nhưng cùng lắm chỉ hiểu có năm chữ.”

Huyền Thiên đi tới, ánh mắt sáng lên, hỏi: “Năm chữ nào?”

“Có ba chữ là tên sư phụ.”

Hàn Sở Nhượng: “…”

Huyền Thiên: “…”

“Hai chữ còn lại là ‘Thuốc giải’, cái khác đệ nhịn đều không hiểu.” Bạch Sơ cúi đầu ủ rũ.

Hàn Sở Nhượng cùng Huyền Thiên hai người đều rùng mình, nhìn nhau một hồi, có thể đoán được trong thư kia viết cái gì có thể khiến Lãnh Vô Sương vui vẻ như thế.

Ban đêm, Lãnh Vô Sương đang ngồi bên cửa sổ, trong tay còn cầm lá thư Hồ Ngôn Chi gửi cho y.

Bên trên viết, ngày mai Hồ Ngôn Chi có thể mang theo linh dược về Bích Hà Phong. Nói cách khác, ngày mai độc của y có thể giải hết.

Cảm giác trong lòng không thể nói thành lời, vui có, chột dạ có, mà mờ mịt không biết làm sao lại càng nhiều hơn.

Nếu độc thật sự giải được, y cũng không còn lý do yêu cầu bọn họ ngủ cùng mình, càng không nghe được lời thỏ thẻ bên tai lúc buồn ngủ, cũng không cảm nhận được triền miên ngọt ngào mà vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau.

Trong lòng vô cùng trống vắng, Lãnh Vô Sương vội nắm chặt ngón tay lấy lại bình tĩnh.

Không được! Nếu còn tiếp tục sa đọa như vậy, sa vào lưới tình nhân gian, đạo tâm bất ổn còn tu tiên cái gì? Làm sao mà chấn hưng lại được Linh Vân?

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lãnh Vô Sương lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Bây giờ còn chưa tới giờ độc phát, sao Bạch Sơ lại tới sớm như thế?

Nghĩ tới nghĩ lui, y vẫn đứng lên đi mở cửa, ngoài cửa là ba đồ đệ đang đứng cùng nhau, tiểu đồ nhi Bạch Sơ nước mắt lưng tròng u oán nhìn y, Huyền Thiên cùng Hàn Sở Nhượng vẻ mặt lại bình thường, ba người đi vào cũng không nói gì, chỉ tìm nơi để ngồi xuống.

Lòng Lãnh Vô Sương càng trống rỗng, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng nói: “Các ngươi… Có chuyện gì?”