Tải app
Android hoặc
iOS để đọc truyện nhanh hơn
Hỗ trợ:
Fanpage TruyenHD - 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ
- Chương 27: Kết thúc
Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ
Chương 27: Kết thúc
Non
xanh
nước
biếc,
đường
nhỏ
vắng
vẻ,
dòng
suốt
róc
rách
chảy
xuống,
tập
hợp
lại
tại
khe
núi
tạo
khe
suối
tưới
nước
cho
câycỏ.
"Sau
khi
tiến
hành
‘Ngự
ma
thuật’,
ma
ấn
nghịc
thiên
liền
biến
mất
không
còn
tăm
tích,
có
thể
là
không
thừa
nhận
ta." Ngườinói
câu
này
không
có
chút
gì
chán
nản,
ngược
lại
môi
nhếch
lên,
có
vẻ
tâm
tình
rất
tốt.
"Tuy
nhiên
Tả
tế
ti
cũng
đừng
đau
lòng,
ma
ấn
nghịch
thiên
kia
có
lẽ
đã
sinh
trưởng
trên
thân
thể
ma
nhân
khác,
ngươi
về Magiới
tìm
một
chút,
cũng
tiết
kiện
mỗi
ngày
ở
đây
dụ
dỗ
người
thân
thể
bán
ma
như
ta."
Khuôn
mặt
Tả
tế
ti
biến
thành
màu
đen,
có
thể
so
với
áo
choàng
đen
như
mực
trên
người
gã.
Gã
thật
sự
không
còn
cảm
nhận
được
khí
tức
của
ma
ấn
nghịch
thiên
trên
người
Hàn
Sở Nhượng,
gã
cũng
không
nghĩ
tự ý
khởiđộng
‘Ngự
ma
thuật’
sẽ
sinh
ra
hậu
quả
như
thế.
Xưa
nay
ma
chủ
khi
vào
ghế,
nếu
trong
Ma
giới
thật
sự
không
thể
chống
đỡ
nổi
cường
địch,
tế
ti
của
Ma
giới
mới
có
thể
vì
machủ
mà
làm
phép
Kỳ
nguyện
cổ
xưa,
sau
đó
mới
có
thể
khởi
động
‘Ngự
ma
thuật’.
Vì
trong
sách
cổ
có
ghi
chép,
nếu
ma
chủ
chưa
gia
tăng
mà
tự ý
khởi
động
‘Ngự
ma
thuật’,
thì
sẽ
sinh
ra
hậu
quả
không
có
cáchnào
cứu
vãn.
‘Hậu
quả
không
có
cách
nào
cứu
vãn’
này
rốt
cuộc
là
gì,
trong
sách
cổ
không
có
ghii
lại,
thế
nhưng
những
ma
chủ
kỳ
trước
đềubiết
tính
nghiêm
trọng
của
sự
việc,
căn
bản
sẽ
không
dễ
dàng
đi
thử
nghiệm,
gã
thật
sự
không
nghĩ
tới,
thế
mà
lại
có
hậu
quảnhư
thế
này.
Tuy
nhiên
đây
đối
với
phần
lớn
ma
nhân
cũng
coi
như
là
tổn
thất
nghiêm
trọng,
còn
thằng
nhóc
Hàn
Sở Nhượng
này,
đoánrằng
có
thể
còn
ước
gì
không
có
ma
ấn
nghịch
thiên
kia,
để
hắn
có
thể
cùng
sư
phụ
của
mình
mỗi
ngày
ở
một
chỗ.
Nghĩ
tới
đây,
mắt
Tả
tế
ti
lóe
lên,
vẻ
mặt
có
chút
ý
vị
thâm
trường.
Nếu
không
phải
Mạnh
trưởng
lão
trở
về
nói
cho
gã,
nói
tân
Ma
tôn
này
của
bọn
họ
đem
lòng
mến
mộ
sư
phụ
của
mình,
bị Cùng
Kì
làm
thương
thì
giả
vờ
giả
vịt,
dưới
ánh
nhìn
của
mọi
người
lừa
hôn
một
cái,
hắn
còn
thật
không
biết
vì
sao
đứa
nhiềuMa
cơ
xinh
đẹp
cho
Hàn
Sở Nhượng,
hắn
lại
đυ.ng
cũng
không
muốn
đυ.ng.
Không
nghĩ
tới
mà,
người
trong
môn
phái
tu
tiên
lại
không
có
kỷ
cương
như
thế,
dám
làm
ra
việc
vi
phạm
luân
thường.
Trong
lòng
đủ
loại
bát
quái, Tả
tế
ti
nhìn
bóng
lưng
Hàn
Sở Nhượng
rời
đi,
hừ
lạnh,
quay
người
hóa
thành
khói
đen
về Ma
giớitìm
ma
chủ
khác.
Lại
nói
Hàn
Sở Nhượng
sau
khi
trở
về, ở Linh
Vân
phái
tìm
nửa
ngày
cũng
không
thấy
Lãnh
Vô
Sương.
Hắn
xuống
núi
làm
nhiệm
vụ
đã
hơn
mười
ngày,
cũng
không
phải
yêu
thú
khó
dây
dưa
gì,
chỉ
là
chỗ
mời
trừ
yêu
cách
khá
xa,tới
cũng
phải
lưu
lại
chút
thời
gian.
Hơn
mười
ngày
đối
với
đạo
sĩ
tu
tiên
không
tính
là
lâu,
nếu
tính
thời
gian
tu
luyện,
bọn
họ
có
thể
có
vô
số
hơn
mười
ngày
sửdụng.
Thế
nhưng
đã
hơn
mười
ngày
không
gặp, Hàn
Sở Nhượng
ban
ngày
giúp
người
chung
quanh
trừ
yêu,
ban
đêm
gối
lên
cánh
tayngây
người
nhìn
trần
nhà
nghĩ
tới
Lãnh
Vô
Sương,
tư
vị ấy
thật
vừa
khổ
vừa
ngọt,
còn
thêm
chút
vị
chua.
Bây
giờ
lại
không
thấy
y,
tự
nhiên
có
chút
thất
vọng,
đi
ngang
qua
phòng
Huyền
Thiieen
hỏi
hai
câu
mới
biết
Lãnh
Vô
SƯơng
đitới
Bích
Hà
phong.
Đại
sư
huynh
Huyền
Thiên
đang
cầm
sách
cổ
xem, Hàn
Sở Nhượng
đi
tới
liếc
một
cái,
phát
hiện
quyển
này
chính
là ‘Linh
Vânkiếm
trận’
dưới
đáy
hòm
Linh
Vân.
"Ngày
ấy
chiến
đấu
với
Cùng
Kì,
sư
phụ
khởi
động
kiếm
truyện
này,
nghe
đâu
quả
thật
đâm
trúng
Cùng
Kì,
thế
nhưng
lại
khônggây
ra
tổn
gì
được
tới
nó,
ta
lấy
ra
xem
một
chút
coi
ra
sao."
Hàn
Sở Nhượng
tiếp
nhận
sách
cổ Huyền
Thiên
đưa
tới
tùy
tiện
lật
hai
trang.
Cũng
không
biết
phải
do
duyên
phận
không,
hắn
lật
tới
tờ
trùng
hợp
vấn
đề Huyền
Thiên
đang
suy
tính,
tuy
nhiên
phía
trên
cómột
hàng
chữ.
"Nếu
đạo
tâm
không
ổn,
suốt
ngày
nhớ
tới
tình
án
da^ʍ
dục
nhân
gian,
cho
dù
thành
công
khởi
động
kiếm
trận
cũng
khó
có
thểgây
sát
thương."
Huyền
Thiên
thấy
được
hàng
chữ
này,
chỉ
cảm
thấy
da
mặt
bản
thân
có
chút
nóng
lên,
ho
khan
đem
sách
lấy
lại,
tiếp
tục
đểdưới
đáy
hòm.
Sắc
mặt
Hàn
Sở Nhượng
lại
không
dễ
nhìn,
trong
lòng
dấm
chua
càng
nhiều,
mất
hưng
ra
khỏi
phòng
Huyền
Thiên,
đi
tới
gianphòng
Bạch
Sơ
sát
vách.
Con
chó
trắng
Bạch
Sơ
đang
ở
hình
dạng
thú
con,
trắng
trắng
mềm
mềm
nho
nhỏ,
đứng
ở
trên
giường
đang
nhìn
gương
nherăng
trợn
mắt
giả
bộ
hung
ác.
Có
thể
bị Cùng
Kì ảnh
hưởng,
cảm
thấy
nhe
răng
trợn
mắt
có
khí
thế
một
chút,
coi
như
tu
vi
không
cao
cũng
có
thể
làm
kẻ
địchsợ
hãi.
Hàn
Sở Nhượng
ôm
bụng
cười
lón,
đợi
đến
khi
dịu
lại
mới
bước
vào
phòng,
nắm
đuôi
Bạch
Sơ
nâng
hắn
lên,
nghe
hắn
hoảnghốt
kêu
gào,
tâm
tình
tốt
hơn
một
chút,
lúc
này
mới
thả
hắn
xuống,
hiền
lành
sờ
sờ
đầu
hắn
nói: "Nói
cho
sư
huynh,
sư
phụ
ykhi
nào
trở
về?"
Bạch
Sơ
tức
giậ
u
oán
cắn
mạnh
lên
ngón
tay
của
hắn,
thấy
tay
Hàn
Sở Nhượng
lại
muốn
bứt
lông
mình,
vội
vã
cào
lên
đùi
hắn,biến
về
hình
người
đứng
xa
xa,
giọng
nói
còn
có
chút
oan
ức.
"Đệ
không
biết,
sư
phụ
người
không
nói,
tối
hôm
qua
đệ
cùng
sư
phụ
sau
khi
song
tu,
buổi
sáng
người
liền
đi
ra
ngoài,
cònkhông
theo
chơi
với
ta."
Hàn
Sở Nhượng
càng
cảm
thấy
khó
chịu,
nghĩ
thầm
ngươi
còn
có
thể
cùng
sư
phụ
song
tu,
ta
mấy
ngày
chỉ
có
thể
nhìn
thường,bản
thân
tưởng
tượng
lấy
tay
tuốt.
Sau
khi
đi
ra
khỏi
phòng
Bạch
Sơ, Hàn
Sở Nhượng
trực
tiếp
đi
tới
cửa
lớn
Linh
Vân
phái,
cũng
vừa
hay,
xa
xa
nhìn
thấy
ngựkiếm
của
Lãnh
Vô
Sương
bay
tới.
Lãnh
Vô
Sương
và
hạ
xuống
nhìn
thấy
Hàn
Sở Nhượng
đợi
ở
cửa,
còn
tưởng
rằng
đã
xảy
ra
chuyện
gì,
liền
hỏi
thăm
một
câu.
Hàn
Sở Nhượng
đặt
tay
ở
eo
ôm
lấy
Lãnh
Vô
Sương,
đôi
mắt
tập
trung
nhìn
thẳng
vào
mặt
Lãnh
Vô
Sương.
"Không
có
chuyện
gì,
chỉ
là
trên
đường
về
đυ.ng
phải
Tả
tế
ti."
Lãnh
Vô
Sương
cảm
thấy
bị Hàn
Sở Nhượng
làm
cho
da
mặt
nóng
lên,
lúc
cả
người
không
thoải
mái,
nghe
thấy
hắn
nói
mộtcâu
như
vậy,
không
tự
chủ
nhíu
mày.
"Hắn
muốn
ngươi
quay
về? Hay
là
nói
ngươi
muốn
về Ma
giới
tiếp
tục
làm
ma
chủ?"
Hàn
Sở Nhượng
cười
đến
nỗi
mắt
híp
lại,
lén
lút
hôn
một
cái
lên
má Lãnh
Vô
Sương,
hí
hỏm
nói: "Không
làm,
vẫn
là
đồ
đệ LinhVân
phái
thoải
mái
hơn."
Giọng
nói
của
hắn
quá
bất
chính,
khiến
người
nghe
không
tự
chủ
nghĩ
bậy,
cái
‘Thoải
mái’
này
rốt
cuộc
là
loại
thoải
mái
nàođây.
Lãnh
Vô
Sương
nghe
xong
tức
giận,
đẩy
mạnh
ngực
hắn
ra,
lạnh
giọng
nói: "Trở
về
tu
luyện."
Hàn
Sở Nhượng
liền
học
Bạch
Sơ,
làm
ra
vẻ
đáng
thương.
"Sư
phụ
không
hiểu
phong
tình
gì
hết,
người
ta
ở
bên
ngoài
mấy
ngày
nay
nhớ
ngươi
sắp
chết,
nghĩ
đến
tim
gan
ta
đều
đau,
vềtới
liền
tìm
ngươi,
kết
quả
ngươi
còn
hung
ác
với
ta."
Lãnh
Vô
Sương
biết
rõ
đức
hạnh
của
hắn,
đương
nhiên
sẽ
không
bị
lừa,
trong
nhưng
lửa
giận
cũng
vơi
đi
một
chút.
Thấy
vẻ
mặt
lạnh
như
băng
của
y
thoải
mái
bớt,
đôi
môi
khẽ
mím
lại,
có
chút
làm
lay
động, Hàn
Sở Nhượng
kéo
tay
y
nói: "Đitheo
ta,
ta
có
đồ
muốn
cho
ngươi
xem."
Hắn
kéo
Lãnh
Vô
Sương
ra
sau
núi,
cầm
cái
xẻng
đào
nửa
ngày
mới
lấy
ra
được
một
vò
rượu
dán
giấy
đỏ
đến.
"Sư
phụ
rượu
ta
không
có
uống
hết,
còn
để
lại
một
vò."
Lãnh
Vô
Sương
nhận
lấy,
ngây
người
nhìn,
cảm
thấy
dường
như
đang
mơ.
Rượu
này
vốn
là
muốn
tặng
cho
lễ
đính
hôn
của
y
cùng
một
nữ
tu.
Năm
đó Linh
Vân
phái
còn
chưa
gặp
đạii
nạn,
chính
là ở
lúc
cường
thịnh,
nữ
tu
kia
cũng
là
tu
sĩ
thuộc
danh
môn
đại
phái, LinhVân
cùng
môn
phái
của
nữ
tu
kia
có ý
định
tác
hợp
cho
hai
người
bọn
họ,
để
y
cùng
nữ
tu
cùng
một
chỗ
luận
đạo
tu
pháp,thường
xuyên
qua
lại,
y
thật
sự
có
sinh
ra
lòng
mến
mộ.
Chỉ
là
sau
khi
Linh
Vân
gặp
nạn,
môn
phái
của
nữ
nhân
này
đột
nhiên
lật
mặt,
trực
tiếp
phá
hủy
hôn
ước,
để
nữ
tu
cùng
một
đệtử
tinh
anh
của
đại
phái
khác
bái
đường.
Lúc
trước
y
đang
gặp
nạn
diệt
môn,
nghe
tin
tức
này
lòng
như
tro
nguội,
cả
người
từ
đầu
tới
chân
lạnh
thấu,
lại
không
muốncho
Huyền
Thiên
còn
nhỏ
thấy
được,
mạnh
mẽ
chịu
đựng
thống
khổ
trong
lòng,
cho
nên
sau
đó,
phát
sinh
chuyện
đau
khổ
bịtổn
thương
gì
nữa,
y
cũng
theo
thói
quen
nhẫn
nhịn,
khó
chịu
thế
nào
cũng
chịu
đựng.
Chịu
một
cái
đã
hơn
một
trăm
năm.
Chỉ
là
bây
giờ
nhớ
lại,
chỉ
còn
xúc
động.
Hàn
Sở Nhượng
không
phát
hiện
biểu
hiện
khác
thường
của
Lãnh
Vô
Sương,
từ
trong
lòng
lấy
một
cái
túi
gấm
mở
ra,
quơ
quơtrước
mắt
Lãnh
Vô
Sương,
mắt
mang
ý
cười.
"Sư
phụ
ngươi
xem,
ta
lần
này
trừ
yêu
tìm
được
hạt
giống
của
sơn
hào
hải
vị,
ta
ngày
mai
sẽ
gieo
nó
xuống,
còn
có,
ta
lần
nữaxây
lại
ao
nuôi
linh
cá
cùng
hoa
sen, ở
trên
đỉnh
núi
gieo
lại
Linh
Vân
tuyết
liên
lúc
trước." Giọng
hắn
đều
đều, ý
cười
trong
mắtcũng
ngưng
lại.
Hắn
bỗng
nhiên
ôm
chặt
lấy
Lãnh
Vô
Sương,
trầm
giọng
tiếp
tục
nói: "Nếu
sư
phụ
muốn,
ta
cũng
có
thể
đem
hồn
trả
lại
chongươi,
cả
trái
tim
ta
cũng
có
thể,
chỉ
cần
ngươi
không
cần
giận
ta
nữa."
Lãnh
Vô
Sương
nhắm
mắt,
chóp
mũi
đặt
trên
ngực
Hàn
Sở Nhượng,
cảm
nhận
độ ấm
nơi
đó
truyền
tới,
trong
lòng
cũng
như
bịhòa
tan.
Khóe
môi
y
cong
lên,
giọng
nói
khàn
khàn: "Được."
Hàn
Sở Nhượng
như
bị
vận
may
quay
lưng,
không
nhìn
thấy
được
nụ
cười
trăm
năm
khó
gặp
được
của
Lãnh
Vô
SƯơng,
nghe
yđáp
lại
mình,
không
nhịn
được
ti
tiện,
trêu
chọc
nói: "Tiên
hạc
ta
sẽ
không
nuôi,
sư
phụ
muốn,
cưỡi
ta
là
được
rồi." Hắn
nở
nụcười
thích
thú,
tiếp
tục
nói: "Buổi
tối
ở
trên
giường,
sư
phụ
muốn
cưỡi
làm
sao
thì
cưỡi
thế ấy,
xác
định
sẽ
để
sư
phụ
cưỡi
thoảimái."
"Cút."
Đương
nhiên,
đến
đêm
vẫn
để Hàn
Sở Nhượng
thực
hiện
được, Lãnh
Vô
Sương
lúc
động
dục
làm
sao
quản
được
nhiều
nhưvậy.
Bên
ngoài
ánh
sao
dày
đặc,
gió
lạnh
tập
kích,
bên
trong
lại
lửa
nóng
ám
muội,
tình
dục
da^ʍ
mỹ.
Đạo
trưởng
ban
ngày
nghiêm
túc
đứng
đắn
lúc
này
thân
thể
trần
truồng,
hai
chân
mở
ra
khóa
ngồi
trên
đùi
Hàn
Sở Nhượng,
từphía
sau
lưng
bóng
loáng
trắng
noãn
của
y
nhìn
lại,
hiện
ra
đường
cong
xinh
đẹp
của
mông
eo
đang
lắc
lư,
mỗi
lần
hạ
xuốngđều
nuốt
sâu
tính
khí
phồng
lớn,
cứng
rắn.
đứng
thẳng,
đỏ
hõn
của
Hàn
Sở Nhượng,
tính
khí
kia
như
một
thanh
hung
khí
đầysát
khí,
dữ
dằn
đâm
vào
rút
ra.
Hàn
Sở Nhượng
sảng
khoái
như
muốn
bay
lên,
bóp
chặt
lấy
vòng
eo
Lãnh
Vô
Sương
thở
dốc.
"Sương
Sương
sư
phụ,
tiểu
huyệt
của
ngươi
nuốt
thật
giỏi,
đồ
nhi
sắp
bị
ngươi
kẹp
cho
bắn."
Lãnh
Vô
Sương
mặc
dù
không
chịu
được
lời
nói
đầy
thô
bỉ
của
Hàn
Sở Nhượng,
nhưng
quả
thật
bản
thân
rất
thoải
mái,
tư
thếnày
có
thể
đem
côn
thịt
thô
to
kia
đâm
vào
mức
sâu
nhất,
mỗi
lần
đều
đâm
vào
điểm
nằm
tuốt
trong
kia,
khiến
cho
da
đầu
y
têdại,
da^ʍ
thủy
chảy
liên
miên
khiến
trên
bụng
Hàn
Sở Nhượng
đầy
ẩm
ướt.
Lãnh
Vô
Sương
không
phản
ứng
hắn,
nhắm
mắt
tiếp
tục
chuyển
động
lên
xuống,
làm
bộ
không
nghe.
Hàn
Sở Nhượng
xưa
nay
thích
nhất
là
đùa
giỡn
Lãnh
Vô
Sương,
thấy
y
không
để ý
tới
mình
liền
có
chút
không
cao
hứng,
siết
lạivòng
eo
của
y
không
cho
di
chuyển,
nhìn
y
hấp
đến
nổi
khóe
mắt
đỏ
lên,
trong
lòng
cực
kỳ
đắc
ý,
giọng
xấu
xa
nói: "Gọi
phuquân,
gọi
xong
liền
cho
ngươi
ăn."
Lãnh
Vô
Sương
nào
mà
chịu
gọi,
trừng
lớn
mắt
nhìn
Hàn
Sở Nhượng,
suýt
chút
nữa
khiến
hắn
chịu
không
nổi.
Y
có
chút
hối
hận
rồi,
khi
đó
nếu
sớm
biết
đầu
đuôi
sư
tình,
cũng
không
cần
làm
nhiều
chuyện
khiến
Lãnh
Vô
Sương
tức
giậnnhư
vậy,
hắn
sớm
nên
cả
ngày
lẫn
đêm
nên
thương
yêu
Sương
Sương
sư
phụ
của
mình.
Càng
nghĩ
càng
dấm
chua,
vừa
hận
mình
ngu
xuẩn,
vừa
dấm
chua
Huyền
Thiên
cùng
Bạch
Sơ
hai
người
khi
mình
bị
đuổi
xuốngLinh
Vân
trong
đoạn
thời
gian
đó
ngày
đêm
cùng
với
Lãnh
Vô
Sương.
Hắn
ôm
eo
Lãnh
Vô
Sương
hướng
lên
trên,
côn
thịt
bừng
bừng
phấn
chấn
lưu
luyến
không
muốn
rời
trượt
ra,
phía
sau
củaLãnh
Vô
Sương
cũng
lưu
luyến
co
lại.
Đem
người
Lãnh
Vô
Sương
lật
lại
đè
xuống,
tay
nắm
chặt
bắp
đùi
của
y
tách
ra,
đem
đầu
vùi
vào
giữa
hai
chân,
duỗi
đầu
lưỡilinh
hoạt
ẩm
ướt
quanh
co
đâm
đâm
vào
trong
hậu
huyệt
của
hắn,
bên
trong
ẩm
ướt
dinh
dính,
da^ʍ
thủy
chảy
ra, Lãnh
VôSương
lắc
đầu
sung
sướиɠ
như
muốn
bay
lên
thiên
đàng,
sau
một
hồi,
sảng
khoái
qua
đi,
ngứa
ngáy
bên
trong
lại
không
giảmbớt,
có
chút
nhịn
không
được,
hai
chân
y
kẹp
chặt
đầu
Hàn
Sở Nhượng
để
nó
gần
hậu
huyệt
của
mình
hơn,
hai
mắt
thất
thần,miệng
lẩm
bẩm
nói: "Muốn
côn
thịt,
muốn
côn
thịt
thao
vào."
Hàn
Sở Nhượng
thấy
đã
tới
thời
cơ,
rút
đầu
lưỡi
ra,
đem
cự
căn
để
trên
hậu
huyệt
Lãnh
Vô
Sương,
cũng
không
đi
vào, Lãnh
VôSương
co
miệng
huyệt
lại,
động
mông
như
muốn
đem
vật
kia
ăn
vào,
bị Hàn
Sở Nhượng
vỗ
lên
cái
đùi
trắng
như
tuyết
một
cái.
"Gọi
tướng
công,
gọi
xong
liền
cho
ngươi
ăn."
Lãnh
Vô
Sương
đỏ
mắt
giãy
dụa
một
hồi,
thật
sự
không
chịu
nổi,
rốt
cuộc
bất
đắc
dĩ
thỏa
hiệp.
"Tướng
công
cho
ta,
ta
muốn
ăn
côn
thịt."
Hàn
Sở Nhượng
thấy
y
kêu
nhạt
nhẽo,
không
có
chút
nào
tình
nguyện,
muốn
hả
giận
mà
ngặm
núm
vυ"
phía
trước
nhẹ
nhàngcọ
xát
hút
lấy,
chỉ
chốc
lát
sau
liền
nếm
được
vị
sữa,
đem
sữa
đặt
vào
trong
miệng
Lãnh
Vô
Sương,
nhìn
hắn
thất
thần
nuốtxuống,
còn
có
chút
thuận
theo
khóe
miệng
chảy
xuống,
vô
cùng
ẩm
ướt,
nhìn
thấy
khiến
dưới
hông
Hàn
Sở Nhượng
đau
đớn,cầm
chân
của
y,
nhắm
ngay
tiểu
huyệt
kia
tiến
vào.
"Tiếp
tục
gọi,
gọi
êm
tai
chút
ta
liền
cho
ngươi
sảng
khoái."
"A
a
a!! Tướng
công
tướng
công
thao
ta,
dùng
sức
cút,
bên
trong
thật
là
ngứa."
Giọng
kêu
vừa
dịu
dàng
vừa
ngọt
ngào
khiến
máu
mũi
Hàn
Sở Nhượng
suýt
chút
nữa
chảy
ra,
vội
vã
hít
một
hơi
kiềm
chế
hơinóng
trong
mũi,
hắn
đem
hai
chân
Lãnh
Vô
Sương
mở
lớn,
chốc
chốc
thao
mạnh.
"Nói,
ngươi
thích
ai
nhất?"
"Nhất
a
a
a! Thích
ngươi
nhất."
"Ta
là
ai?"
"Ưm
a
a
Sơ,
ngươi
là A Sở."
Hàn
Sở Nhượng
hài
lòng,
sau
đó
ôm
chặt
Lãnh
Vô
Sương,
nhìn
y
ngủ
say,
đắc
ý
nhìn
khối
linh
thạch
để
trên
đầu
giường.
Hắn
vừa
rồi
thừa
dịp
Lãnh
Vô
Sương
không
chú ý, ở
phía
trên
làm
một
cái
thuật
dẫn
âm,
đoán
rằng
tối
nay
có
người
muốn
ngủcũng
không
được.
Hàn
Sở Nhượng
trong
lòng
xấu
xa,
hắn
ăn
dấm
chua
cũng
phải
kéo
người
ăn
chung,
không
thể
không
nói,
hắn
làm
xong,
haingười
khác
trong
phòng
cả
đêm
cũng
ngủ
không
ngon.
Ban
đêm
ngày
thứ
hai
đến
phiên
Huyền
Thiên,
hắn
im
lặng
không
lên
tiếng
làm
hết
màn
khởi
động,
tới
cửa
lại
dừng
bước, Lãnh
Vô
Sương
gấp
đến
muốn
cắn
người,
kéo
cánh
tay
Huyền
Thiên
lấy
lòng
quơ
quơ.
Huyền
Thiên
tuy
rằng
vẫn
trầm
mặc,
tuy
nhiên
tốt
xấu
gì
vẫn
chiều
theo
ý Lãnh
Vô
Sương,
làm
y
sảng
khoái,
đến
cuối
cùng
khithấy
Lãnh
Vô
Sương
bắn
nhanh,
lập
tức
nắm
chặt
tính
khí
của
y,
tiến
đến
bên
tai
nói: "Sư
phụ,
ngươi
thích
ai
nhất?"
Lãnh
Vô
Sương
nghẹn
đến
nỗi
nước
mắt
muốn
chảy
xuống,
cắn
môi
nói: "Thích
Tiểu
Thiên
nhất."
Huyền
Thiên
cũng
hài
lòng,
buông
tay
nhìn
y
thoải
mái
bắn
ra.
Đêm
ngày
thứ
ba
đến
phiên
Bạch
Sơ,
hắn
cũng
vẻ
mặt
u
oán,
bò
đến
trên
giường
ôm
chặt
lấy
Lãnh
Vô
Sương
làm
nũng.
"Sư
phụ
người
sao
có
thể
thích
Nhị
sư
huynh
nhất, Nhị
sư
huynh
hư
nhu
vậy."
Lãnh
Vô
Sương
không
biết
tiếng
rên
rỉ
của
mình
đêm
trước
đã
bị
hai
người
bọn
họ
nghe,
chỉ
tưởng
Hàn
Sở Nhượng
tự
mình
nóira,
giờ
phút
này
Bạch
Sơ
lại
nói,
bản
thân
cũng
không
thể
làm
gì
khác
ngoài
dụ
dỗ.
"Tất
nhiên
là
thích
ngươi
nhất
rồi."
Đôi
mắt
Bạch
Sơ
liền
sáng
hơn.
"Có
thật
không?"
Lãnh
Vô
Sương
đỏ
mặt
gật
đầu
nói: "Là
thật."
Bạch
Sơ
vui
vẻ,
đôi
mắt
như
ngôi
sao
nhỏ
lấp
lánh, ấp
úng
cởi
quần
áo
Lãnh
Vô
Sương,
cảm
thấy
toàn
thân
đều
là
sức
mạnh, ởtrên
người
Lãnh
Vô
Sương
liếʍ
đầy
nước
bọt
của
mình,
sau
đó
hài
lòng
ôm
lấy
y
hôn
nhẹ
rồi
khiến
y
sảng
khoái.
Sau
đó,
bởi
vì
đấu
tranh
trong
môn
phái,
ba
đồ
đệ
của
Linh
Vân
phái
tu
vi
tăng
lên
rất
nhanh,
vẻn
vẹn
chỉ
qua
hơn
một
trămnăm,
kẻ
yếu
nhất
Bạch
Sơ
cũng
đã
tiến
cấp
tới
nguyên
anh.
Chưởng
môn
Lãnh
Vô
Sương
rốt
cuộc
cũng
không
phụ
nhờ
vả
của
sư
phụ
mình,
đem
Linh
Vân
phái
đưa
vào
cường
thịnh
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ
- Chương 27: Kết thúc