Chương 17: Đột nhiên bị nhị đồ đệ xuất hiện kéo vào trong hẻm ba ba ba
Cả
người
xụi
lơ
không
còn
sức,
từng
bước
đi
nặng
nề
như
muốn
gục
ngã,
đầu
choáng
váng
như
muốn
ngã
xuống,
giống
nhưchỉ
còn
một
bước
nữa
là
đi
tới
địa
ngục
đầy
máu
tanh.
Ngõ
hẻm
tối
đen
không
thấy
được
gì, Lãnh
Vô
Sương
đưa
tay
lên
chóp
mũi,
ngửi
sâu
một
cái,
một
luồng
mùi
máu
tươi
cònchưa
phai
đã
tiền
vào
vòm
miệng
của
y,
gay
mũi
khiến
mắt
y
như
muốn
nhòa
đi.
Đây
là
máu
của
Huyền
Thiên.
Đại
đồ
đệ
đi
theo
gọi
sư
phụ,
nỗ
lực
hoàn
thành
tất
cả
nhiệm
vụ.
Đại
đồ
đệ
luôn
miệng
nói
tâm
có
y,
sẽ
ôm
y
dịu
dàng
an
ủi.
Cái
người
đã
sống
nương
tự
lẫn
nhau
với
y
qua
hơn
một
trăm
mùa
xuân
hạ
thu
đông… Tiểu
Thiên.
Nắm
chặt
tay, Lãnh
Vô
Sương
tiếp
tục
ngơ
ngác
đi
về
trước,
thật
sự
quá
khổ
sở,
y
không
biết
mình
có
nên
về
không
đây,
về
thìđược
ích
lợi
gì,
chỉ
có
thể
không
mục
đích
mà
đi,
linh
lực
gần
như
đã
xài
hết,
trong
thân
thể
chỉ
còn
lại
một
chút
để
chống
đỡthân
thể
không
ngã
xuống
mà
đi
về
phía
trước.
Trong
đầu
mê
man
đau
đớn,
trong
lòng
lại
lạnh
lẽo
thấu
xuông,
tất
cả
cảm
giác
như
biến
mất,
đã
sớm
không
còn
sức
quan
sátmọi
chuyện
chung
quanh.
Phía
sau
có
một
cái
bóng
cứ
rình
rập
đi
theo
sau,
mãi
đến
khi… Lãnh
Vô
Sương
quẹo
vào
một
ngõ
hẻm
yên
tĩnh
không
bóngngười.
Một
bóng
đen
từ
sau
bay
tới, Lãnh
Vô
Sương
đột
nhiên
bị
người
che
lấy
hai
mắt,
y
chưa
kịp
phản
ứng
lại
đã
bị
người
đặt
trêntường
cuối
hẻm,
sau
gáy,
sống
lưng
cùng
mông
áp
sát
vào
mặt
tường
sần
sùi,
đạo
bào
trên
người
bị
kéo
xuống,
lộ
ra
làn
damềm
mại,
hơi
thổ ồ ồ
bên
tai,
phun
làn
hơi
nóng
lên
cổ
y
làm
nổi
cả
da
gà.
Lãnh
Vô
Sương
hoảng
hốt,
lắc
mạnh
thân
thể
muốn
giãy
dụa
khỏi
sự
đè ép
lên
người
mình,
nào
ngờ
linh
lực
trong
người
phútchốc
chưa
hồi
phục
lại,
túi
đựng
pháp
bảo
cũng
bị
ném
lại
Khuê
Sơn
trấn,
mặc
dù
cũng
có
chút
công
phu
trong
người,
nhưngngười
trước
mặt
này
lại
không
phải
người
thường,
công
phu
mèo
cào
căn
bản
không
đấu
lại,
không
lâu
sau
lại
bị
người
kia
tróichặt
hai
tay,
rốt
cuộc
cũng
không
còn
năng
lực
kháng
cự.
Tức
giận
nhanh
chóng
xông
lên
não,
sắc
mặt
Lãnh
Vô
Sương
đỏ
bừng,
hung
ác
mắng: "Bọn
đạo
chính
vô
liêm
sỉ! Dám
làmchuyện
đánh
lén
này! Mau
thả
ta
ra!"
Bên
tai
vang
lên
tiếng
cười
nhạo, áo
lót
cuối
cùng
trên
người
cũng
bị
kéo
xuông
hông,
gió
đêm
lạnh
lẽo
thổi
tới
trước
ngựckhiến
đầu
vυ"
y
run
rẩy
dựng
đứng, Lãnh
Vô
Sương
thẹn
thùng
lắc
lắc
cánh
tay
che
ngực
lại.
"Đạo
trưởng
không
phải
nữ
nhân,
cần
gì
phải
che
ngực."
Nói
xong,
người
kia
vươn
tay
dùng
sức
kéo
tay
y
đặt
lên
đỉnh
đầu,
tay
khác
đυ.ng
vào
trước
ngực
Lãnh
Vô
Sương,
trong
bóng
tốisâu
thẩm,
nam
nhân
kinh
ngạc
‘Chậc’
một
tiếng,
phấn
khởi
xoa
nắn
đầu
vυ"
y.
"Thật
không
nghĩ
tới,
núm
vυ"
của
ngươi
lại
trở
nên
lớn
hơn,
chẳng
lẽ
còn
muốn
phun
ra
sữa?"
Bên
tai
truyền
tới
âm
thanh
trầm
thấp
cổ
quái,
như
là
cố ý
kìm
lại,
ngôn
ngữ
hạ
lưu,
lại
mang
theo
vài
phần
cà
lơ
phất
phơ.
Chút
cà
lơ
phất
phơ
này
khiến
Lãnh
Vô
Sương
cảm
thấy
có
chút
quen
thuộc,
nhưng
y
chưa
kịp
suy
nghĩ,
quần
dưới
cũng
bị
kéoxuống
lộ
ra
cái
đùi
lớn
trong
không
khí
đang
run
rẩy.
Tay
của
người
nọ
cũng
tùy
ý
nhào
nặn
đầu
vυ"
của
ý,
không
lâu
sau
liền
mò
tới
lỗ
nhỏ
trên
đầu
vυ",
bàn
tay
xoa
nắn
bộ
ngực,bóp
đầu
vυ"
đang
phồng
lên
của
Lãnh
Vô
Sương,
vật
gì
đó
tụ
lại
trên
ngực,
trong
tư
thế
chờ
đại
bất
cứ
lúc
nào
cũng
có
thể
phunra
ngoài.
"A… Đừng,
đừng
xoa
nhẹ,
đồ
hạ
lưu,
mau
cút
ngay
cho
ta!"
Bên
tai
tê
rần,
trên
vành
tai
còn
bị
người
kia
cắn
mạnh
một
cái,
giọng
nói
âm
trầm
đáng
sợ
như
phi
kiếm
đâm
thẳng
vào
tim
y,đâm
đến
máu
me
đầm
đìa.
"Ta
hạ
lưu? Còn
không
biết
ai
hạ
lưu,
núm
vυ"
bị
người
khác
chơi
rất
lâu
đi? Da^ʍ
đãng
đến
nỗi
phun
ra
sữa." Dứt
lời,
hắn
khomngười
cúi
đầu
tập
trung
vào
đầu
vυ"
xinh
đẹp
bị
đùa
giỡn,
hơi
thở ấm
áp
phun
lên
trước
ngực
Lãnh
Vô
Sương,
khiến
nụ
hoamềm
mại
run
rẩy
lên,
bàn
tay
gia
tăng
lực
đạo
xoa
nắn,
lỗ
nhỏ
trên
đầu
vυ"
mở
ra, ánh
sáng
chợt
lóe,
người
kia
còn
chưa
kịpphản
ứng
lại,
khóe
môi
đã
bị
dòng
sữa
màu
trăng
ngà
phun
lên,
dính
nhơm
nhớp
muốn
nhỏ
xuống,
bị
người
kia
nhanh
chóngliếʍ
vào
miệng,
cong
môi
cười
quái
đản: "Đạo
trưởng
cũng
lợi
hại
thật,
còn
không
biết
bị
ai
đùa
giỡn,
thân
thể
rõ
ràng
là
củanam
nhân,
mà
lại
phun
ra
sữa
nữ
nhân
mới
có."
Lãnh
Vô
Sương
nghĩ
tới
gì
đó,
hai
mắt
đột
nhiên
đỏ
lên
chảy
ra
chất
lỏng
ẩm
ướt
thấm
ướt
miếng
vải
che
mắt,
y
cũng
giãy
dụanữa,
chỉ
là
lấy
tay
đẩy
tay
người
kia
ra
một
chút,
giọng
nói
nhẹ
nhàng
van
xin
nói: "Van
cầu
ngươi,
đồ
nhi
của
ta
không
còn
sốnglâu
nữa,
trước
để
ta
trở
về
liếc
mắt
nhìn
hắn
có
được
không."
Người
nọ
cổ
quái
cười.
"Không
được,
ta
không
muốn
ngươi
toại
nguyện."
Sau
đó,
như
nghĩ
tới
cái
gì,
dừng
một
chút,
lại
nói: "Nếu
ta
cứu
đồ
nhi
ngươi,
ngươi
đáp
lại
thế
nào?"
Lãnh
Vô
Sương
ngẩn
ra,
trầm
mặc
một
hồi,
lẩm
bẩm
nói: "Nếu
như
ngươi
cứu
đồ
nhi
ta,
lấy
mạng
ta
cũng
có
thể."
Người
kia
dừng
một
chút,
đột
nhiên
cười
lạnh,
tiếng
cười
kia
làm
người
khác
cực
kỳ
sợ
hãi,
âm
trầm,
lại
xen
vào
đó
tức
giậncùng
ghen
tuông
không
giải
thích
được.
Hắn
lật
người
Lãnh
Vô
Sương
lại,
đem
mặt
y
để
vào
tường,
tư
thế
mông
nâng
cao,
bàn
tay
vừa
nặng
vừa
tàn
nhẫn
‘Bốp
bốpbốp’
vỗ
lên
đùi
Lãnh
Vô
Sương,
vùng
thịt
trắng
nõn
kia
đỏ
lên,
đánh
đến
khi
Lãnh
Vô
Sương
chịu
không
nổi
rên
rỉ,
lắc
lắc
môngđể
tránh
đi.
"Chậc,
đạo
trưởng
thật
hư
hỏng,
chỉ
đánh
mông
ngươi
mấy
cái,
da^ʍ
huyệt
này
lại
chảy
nước? Nhìn
ta
bị
ngươi
làm
gì
này,
trêntay
bị
dính
nhiều
như
thế,
đạo
trưởng
muốn
nếm
thử
không?"
Dứt
lời,
không
thèm
quan
tâm,
trực
tiếp
đem
ngón
tay
cắm
vào
miệng
Lãnh
Vô
Sương
quấy
rối,
ngón
tay
lôi
kéo
cái
lưỡi
mềmmại
trong
miệng,
khuấy
đảo
vang
lên
tiếng
nước
‘Tí
tách’,
dẫn
theo
đó
là
tiếng
nghẹn
ngào
vì
bị
khơi
dậy
tình
dục
của
Lãnh
VôSương.
"Ô… Cầu
ngươi,
buông
ta
ra."
Người
kia
nở
nụ
cười
trầm
thấp
pha
thêm
chút
ý
tứ
chế
giễu,
âm
thanh
lại
vô
cùng
nhỏ,
yếu
ớt
không
nghe
được
nhưng
đangtự
nói
một
mình.
"Nhưng
ta
không
muốn… Rõ
ràng
rất
ghét
ngươi…"
Ngay
sau
đó
giọng
nói
thay
đổi,
trêu
tức
nói: "Nói
vậy,
đạo
trưởng
hình
như
không
muốn
ta
thả
ra
thì
phải."
Hắn
đem
ngón
tay
ướt
nhẹp
trong
miệng
Lãnh
Vô
Sương
rút
ra,
thuận
tay
bóp
đầu
vυ"
một
cái,
đầu
vυ"
bị
chà
đạp
thảm
thươngchảy
ra
dòng
sữa
trắng
ngà
pha
vào
nước
miếng
óng
ánh
dính
trên
tay
hắn,
ngón
tay
đi
tới
giữa
hai
chân
Lãnh
Vô
Sương,
lụclọt
tìm
kiếm
tiểu
huyệt
đang
không
ngừng
co
rút,
đầu
tiên
là
từ
từ
xâm
nhập,
cảm
nhận
bên
trong
còn
chưa
mở
rộng
của
LãnhVô
Sương,
người
kia
thở
gấp,
nghe
Lãnh
Vô
Sương
không
chịu
được
kêu
lên,
dục
hỏa
trong
lòng
cùng
lửa
giận
cháy
càng
lớn,tàn
nhẫn
vỗ
lên
cái
mông
đang
vặn
vẹo
của
y,
âm
trầm
nói: "Thật
sự
da^ʍ
đãng
mà,
cuống
cuồng
làm
gì? Ta
cuối
cùng
cũngkhiến
ngươi
vừa
lòng
mà
thôi."
Nói
xong,
hắn
vội
vàng
mở
rộng
trong
huyệt,
mãi
đến
khi
tiểu
huyệt
mở
rộng
có
thể
để
cho
dương
vật
tiến
vào,
lúc
này
mới
cởiquần
rút
ra
thứ
đã
cứng
từ
lâu
để
lên
trên
miệng
huyệt
Lãnh
Vô
Sương.
Nào
ngờ, Lãnh
Vô
Sương
lúc
này
lại
bắt
đầu
giãy
dụa,
lực
đạo
lớn,
thậm
chí
còn
làm
đứt
dây
thừng
đang
buộc
hai
tay,
người
kiathậm
chí
chưa
kịp
phản
ứng
đã
bị
y
tát
một
cái,
hắn
che
ngực
ngơ
ngác
một
hồi,
lúc
phản
ứng
lại,
tức
giận
ngập
tràn
lại
lần
nữamuốn
nổ
tung
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương