- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ
- Chương 12
Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ
Chương 12
Ngày thứ hai tỉnh lại, mắt Huyền Thiên vẫn nhắm nhưng cánh tay vẫn siết chặt bên eo Lãnh Vô Sương, y đẩy mấy lần đều không đẩy ra, tức giận nghiến răng, lại nhích cơ thể cả người liền cứng đờ, khó có thể tin lấy tay sờ phía sau.
Nghiệt căn của Huyền Thiên dám cắm trong thân thể y cả một buổi tối!
Lãnh Vô Sương trong lúc giãy dụa khiến vật mềm oặt kia phấn chấn, cố gượng mà kéo căng tiểu huyệt bị dùng cả đêm.
“Mau tỉnh lại, đem vật kia của ngươi rút ra.”
Huyền Thiên dường như không phát hiện cánh tay siết chặt hơn, đầu cọ trên môi y, cái đùi lớn đặt giữa hai chân y uốn éo, dưới hông vẫn đỉnh lộng từ từ trước sau, khiến nghiệt căn kia tiếp tục làm bậy trong thân thể Lãnh Vô Sương, đêm qua tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa được rửa đi bị động tác đưa đẩy từ trong huyệt chảy ra cái đùi lớn, dính dính, xấu hổ đến nổi Lãnh Vô Sương không dám động đậy, khóe mắt đỏ lên cắn góc chăn, mãi đến khi Huyền Thiên chảy ra nguyên tinh, khàn khàn cổ họng miễn cưỡng nói: “Sư phụ tỉnh sớm vậy a, đồ nhi còn chưa tỉnh ngủ đây.”
Chưa đợi Lãnh Vô Sương nói chuyện, cửa phòng “cốc cốc” vang
lên, lập tức, giọng nói của tiểu đồ nhi Bạch Sơ ở bên ngoài lắp bắp vang lên.
“Sư phụ, người đã tỉnh chưa?”
“Chuyện gì?”
“Đại sư huynh bảo con đi theo Nhị sư huynh, con theo một đường sau đó thật sự theo không kịp, liền nhìn thấy Nhị sư huynh đi cùng một nam nhân hắc y không biết bay đi đâu.”
Huyền Thiên hôn lên thái dương Lãnh Vô Sương, lười biếng đứng lên giúp Bạch Sơ mở cửa, Bạch Sơ thấy Đại sư huynh mở cửa, ngẩng người một chút, đầu nghiêng nghiêng tìm hình ảnh Lãnh Vô Sương, lại thấy sư phụ mình dựa vào đầu giường, thần sắc quẫn bách.
Hắn xoắn xuýt liếc nhìn Huyền Thiên, vừa nhìn thấy Lãnh Vô Sương liền nhanh chóng đi tới bên cạnh y, mũi hít hít.
Trên người sư phụ nồng nặc mùi của Đại sư huynh, bọn họ tối hôm qua… Có phải lại làm chuyện kia?
Lãnh Vô Sương bị tiểu đồ đệ nhìn chòng chọc cả người không thoải mái, ho khan hai tiếng nói: “Ngươi làm cái gì?”
Bạch Sơ méo miệng khổ sở nói: “Sư phụ, con ngày hôm qua theo Nhị sư huynh cả buổi tối.”
Lãnh Vô Sương không để ý tứ này của tiểu đồ nhi, trừng mắt lạnh lẽo đáp.
“Cũng không phải vi sư phụ ngươi đi cùng, ai cần biết nghiệt đồ kia đi đâu?” Nói xong, y đứng lên mặc y phục, để lại một câu “Vi sư có việc phải đi Bích Hà phong một chuyến, các ngươi cố gắng tu luyện.” Ngự kiếm bay đi, chỉ để lại Huyền Thiên cùng Bạch Sơ hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Bạch Sơ nuốt nước miếng, nhắm mắt nói: “Đại sư huynh, ngươi tối hôm qua có phải song tu cùng sư phụ?”
Huyền Thiên cười châm biếm: “Thì sao? Ngươi không cho phép?”
Bạch Sơ nắm tay thành quyền, thở phì phò nói: “Ngươi sao có thể như vậy, không cho ta đυ.ng vào sư phụ, còn tự mình chạm vào người.”
Huyền Thiên cười càng vui vẻ hơn, lộ ra hàm răng trắng: “Sư phụ cùng ta hai bên tình nguyện, ta sao không thể đυ.ng vào?”
Bạch Sơ khẽ cắn răng, tức giận biến thành đại cẩu “A ô” cắn một cái lên đùi Huyền Thiên, chưa đợi Huyền Thiên phản úng lại, đắc ý kêu lên hai tiếng nhanh chóng chạy đi không còn thấy bóng dáng.
Huyền Thiên: “…”
Lãnh Vô Sương bay đến Bích Hà phong, Hồ Ngôn Chi ôm gương cầm tay, trong gương nhìn ra gương mặt đầy khí lạnh của Lãnh Vô Sương.
“Ta nói, mới sáng sớm sao phòng của ta lại lạnh thế này, lại có chuyện gì?”
“Ta đem A Sở đuổi đi.”
Gương mặt xinh đẹp của Hồ Ngôn Chi đột nhiên quay lại, trên mặt biểu lộ sư khó tin.
“Thật sự? Ngươi đem hắn đuổi xuống núi?”
Lãnh Vô Sương mệt mỏi xoa thái dương, im lặng thở dài.
“Ta mệt mỏi.”
Hồ Ngôn Chi rùng mình.
“Từ
lần tai họa kia, Linh Vân phái trên tay ngươi đã trăm năm, trong trăm năm này ta thấy ngươi ngày đêm tu luyện không thấy kêu mệt mỏi với ta, sao bây giờ lại bỏ mệt? Ngươi đừng nói với ta, vì chuyện tiểu tử kia là, càng cho ngươi thành như vậy, ta nhớ tới năm mươi năm trước có một lần hắn trốn đi, cũng là ngươi mang hắn về đi?”
“Ta… Ta không muốn nói.”
“Ngươi không muốn nói còn tới chỗ ta làm gì?”
Trên mặt Lãnh Vô Sương xuất hiện sự xấu hổ, Hồ Ngôn Chi vừa nhìn, trong lòng mơ hồ có chút phát hiện, há mồm lè lưỡi nói: “Hắn… Hắn cũng?”
Chưởng môn nhân da mặt mỏng nhắm mắt lại, tức giận nói: “Lúc ta độc phát, linh lực trên người như bị phong bế, ngưng động khó điều khiển, không thể giãy dụa còn bị súc sinh kia đến sinh sự, còn dùng từ ngữ nhục nhã ta.”
Hồ Ngôn Chi vừa nghe, nghĩ đến mình truyền tin cho Hàn Sở Nhượng mới gặp phải chuyện này, trong lòng có chút chột dạ, ngoài miệng lại cứng rắn nói: “Quả thật là tiểu súc sinh, nuôi không hắn nhiều năm, ngày thường huyên náo Linh Vân của ngươi còn không nói, còn dám làm chuyện súc sinh còn không bằng, đuổi thì đuổi thôi, đỡ phải nuôi tiểu bạch mắt lang nói suốt ngày gây chuyện.” Thoáng nhìn qua, thấy sắc mặt Lãnh Vô Sương thoạt nhìn bình thường, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện có chút hồn bay phách lạc.
“Này, ngươi còn không nỡ để hắn đi?”
Lãnh Vô Sương không gật cũng không lắc đầu, từ từ nói: “Ta ở bãi tha ma nhặt được hắn, đếm nay đã chín mươi lăm năm năm tháng, hắn khi đó không lớn lắm, trên người lạnh như băng, có dấu hiệu sắp chết, trong thân thể còn có một quỷ hồn quấn lấy ôm cây đợi thỏ, ta vốn cũng không muốn cứu hắn, nghĩ tới cứu cũng thiếu hồn phách, còn không bằng chết cho rồi, nhưng mà, hắn lại cười với ta…” Lãnh Vô Sương nhắm mắt nhớ lại, thân thể cũng khẽ run.
“Hắn nói lòng ta lạnh như băng, ghét ta hận ta, đã sớm muốn rời khỏi Linh Vân trở về Ma giới kia của hắn, nhưng ta là người không có thần khí sao có thể có trái tim lạnh như băng, hắn nói ta bất công tiểu Thiên cùng A Sơ, có thể năm đó ta vì cứu hắn, đã cho hắn một phần hồn, hắn còn muốn ta làm sao?”
Hồ Ngôn Chi biết chuyện này, lúc này tiếp tục nghe Lãnh Vô Sương tự mình nói ra, trong lòng chua xót, ôm y an ủi nói: “Việc đã đến nước này, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều nữa, đi thì đi, không từ biệt thì thôi, ngươi còn hai đồ nhi kia hiếu thuận, so với Hàn Sở Nhượng tốt gấp trăm lần, sao còn lo lắng cho hắn?”
Lãnh Vô Sương lặng lẽ không nói, Hồ Ngôn Chi có ý muốn y không chú ý nữa, cố ý cười nhạo nói: “Đúng rồi, ngươi và hai đồ nhi kia ở chung thế nào? Hai lần trước đó… Còn thoải mái?”
Hai lần trước đó, Lãnh Vô Sương quả thật không có ấn tượng gì, vì hai lần đó đều là thần trí mơ hồ tiến hành, Hồ Ngôn Chi đặt câu hỏi, Lãnh Vô Sương theo phản xạ nghĩ đến trận giao hoan tối qua.
Nhất thời, sắc mặt của y liền không đúng.
“Sao? Hai đồ đệ kia không hầu hạ ngươi tốt sao?”
Lãnh Vô Sương cắn môi, vẻ mặt xoắn xuýt.
“Nói mau a, đến cùng thế nào?” Hồ Ngôn Chi vội la lên.
Lãnh Vô Sương giận dữ xấu hổ kéo ống tay áo Hồ Ngôn Chi, trong lòng không muốn nói ra, nhưng nghĩ tới nếu không nói ra, ngày sau nếu xuất hiện chuyện phiền phức khác càng không ổn, vì vậy cắn răng nói: “Ta… Ta đêm qua… bị tiểu Thiên liếʍ ra sữa, có thể… Nhưng ta là nam mà.”
Hồ Ngôn Chi đầu tiên là sửng sờ, sau khi phản ứng lại lập tức cười to lên, gục xuống bàn mắt đã đầy nước, thấy Lãnh Vô Sương trừng mình vội nín lại, nghiêm túc nói: “Chớ lo lắng, chỉ là ra sữa thôi, để tiểu Thiên giúp ngươi hút sạch sẽ là được, nghĩ đến xà yêu có da^ʍ tâm kia, vì tăng cường thú vị trên giường, đại khái
là ăn dị quả có thể có sản nhũ, cho nên bên trong nọc rắn cũng mang theo chút dược tính của dị quả.”
Trong lòng thầm nghĩ: Xem ra tiểu Thiên cũng đủ mạnh mẽ, thế mà có thể đem Sương Sương vắt ra sữa.
“Kia… Vậy ta làm sẽ không mang thai đi?”
Hồ Ngôn Chi tiếp tục nhịn cười, trêu nói: “Sẽ không, ngươi yên tâm, mang thai ta giúp ngươi nuôi oa oa.” Bị Lãnh Vô Sương đập một phát lên đầu, không dám nhiều lời nữa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ
- Chương 12