Bạch Yến cố gắng mở mắt ra, cô ngẩng đầu lên nhìn xéo vào vị trí phía trước, khi thấy bóng lưng của Cố Thiên An, Bạch Yến không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh ánh mắt của Bạch Yến đã bị thu hút ở bàn phía trước, khi Bạch Yến mình về phía trước cô hoàn toàn có thể nhìn thấy bảng đen ở phía trước, nhưng bây giờ tầm nhìn của cô bị chặn lại.
Tuy rằng Bạch Yến rất ít khi để ý tới các bạn học xung quanh, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng với những người thường xuyên xuất hiện trước mặt mình, cô mơ hồ nhớ ra bàn trước là một nam sinh hơi mũm mỉm và thấp bé, nhưng lưng của người ở trước mặt cô bây giờ hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của cô.
Ngay lúc bạch Yến ngơ ngác, người ở bàn trước đột nhiên quay đầu lại nói với Cố Thiên An
Bên cạnh: “Cậu giấu kỹ quá Thiên An, tôi nghe nói trước đây cậu xếp được hạng top ba không phải là thứ mà học sinh bình thường có thể làm được, tại sao cậu nghĩ đến việc chuyển trường khác?”
Cố Thiên An đáp: “Lý do gia đình.”
Sau khi nghe được câu trả lời của Cố Thiên An, Bạch Yến không khỏi nghĩ đến bà nội của anh ở cửa hàng tiện lợi, gần đây đã lâu không gặp, chẳng lẽ việc chuyển trường của Cố Thiên An có liên quan đến bà?
Lúc này có một nữ sinh phía trước đột nhiên ngã xuống, cuốn sách giáo đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất, hầu hết học sinh trong lớp lập tức quay về phía nữ sinh.
Bạch yến tự nhiên cũng nhìn theo hướng đám đông, thị lực của cô rất tốt, rất nhanh liền chú ý đến bài thi tháng trên mặt đất.
Bạch Yến đột nhiên nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu đổi chỗ ngồi, bảng xếp hạng điểm số hẳn là đã sớm công bố.
Bạch yến dời đi ánh mắt, cô vội vàng hạ mi nhìn lên bàn, ngoại trừ vài cuốn sách trên bàn, chỉ còn lại cây bút mà Cố Thiên An bồi thường cô trước đó.
Sau kì thi vào năm nhất trung học, Bạch Yến không nhìn đến bài thi nữa nhét vào ngăn kéo hoặc vứt đi như giấy vụn, cô vừa định xem đề thi có trong ngăn kéo không đột nhiên thoáng nhìn thấy giấy thi trên bàn của Mạc Văn Văn.
Có vẻ cả hai đang xếp chồng lên nhau. Bạch Yến duỗi tay ra cầm hai tờ giấy thi lên, quả nhiên là bài thi của cô và Mạc Văn Văn.
Đề thi ngôn ngữ Mạc Văn Văn điền nhiều hơn cô, gần như điền rất đầy đủ, ngay cả bài luận có số từ nhiều nhất cũng được viết, dù vậy điểm vẫn hơn 30 điểm, còn Bạch Yến dưới 30 điểm.
Bạch Yến biết rằng bài viết chiếm điểm tương đối cao, cac học sinh khác có thể viết tùy tiện, có thể cao hơn số điểm của hai người trên các bài thi, Bạch Yến tò mò lật đề thi Mạc Văn Văn sang trang viết.
Sau khi nhìn thấy một số tiêu đề được liệt kê ở trên, cũng như một tiêu đề hoàn toàn khác do Mạc Văn Văn viết, Bạch Yến chết lặng, bố cục của Mạc Văn Văn làm hoàn toàn lạc đề.
Điểm số lần này thật ra cũng giống với những lần trước, không biết điểm số của các môn khác như thế nào, Bạch Yến đột nhiên có dự cảm không tốt trong lòng.
Tình cờ nữ sinh đã cầm sách giáo khoa lên, chuẩn bị đi ngang Bạch Yến, cô duỗi tay ra nắm lấy cánh tay nữ sinh hỏi: “Kỳ thi tháng này ai đứng cuối lớp.”
Nữ sinh sợ đến mức suýt chút nữa ném cuốn sách xuống đất, vài giây sau nữ sinh run rẩy thốt ra một từ: “Cậu.”
Vừa dứt lời, Bạch Yến tỉnh lại từ trong mộng, hai tay ấn vào thái dương, cảm thấy có chút căng thẳng, trong phòng ngủ vẫn còn khá tối. Có lẽ gần đây do cô dậy sớm có thể ước tính đại khái thời gian trong ngày.
Bạch Yến thật sự không quan tâm đến kết quả thi của mình chút nào, nhưng trong hai ngày qua cô dường như đã bị ảnh hưởng bởi Mạc Văn Văn.
Đặc biệt là hôm qua cùng Mạc Văn Văn đi ra ngoài ăn tối, bọn họ suốt thời gian qua nói về đề thì của kì thi tháng, cho nên Bạch Yến đương nhiên buộc phải nói đến chủ đề này.
Bây giờ cô có chút lo lắng, Mạc Văn Văn biết được tình trạng của cô sau khi xếp hạng cuối.
-
Hôm nay Mạc Văn Văn đến trường rất sớm, cô đặc biệt mong chờ kỳ thi tháng lần này. Ngay cả trước khi đến trường, Mạc văn Văn đã thề rằng cô đã nói nhiều điều tự tin với mẹ mình.
Tuy nhiên đôi khi kỳ vòng càng lớn thì thất vọng càng lớn, vừa đến lớp Mạc Văn Văn nhìn thấy tời giấy trắng trên bàn bục giảng, đó là bảng xếp hạng kì thi tháng lần này.
Trên đường đến trường Bạch Yến đang suy nghĩ về sự chậm trễ của bản thân, Mạc Văn văn thường tiêu tiền rất hoang phí, cậu ấy không biết cách tiết kiệm, nếu thực sự tiền tiêu vặt hai tuần này dừng lại, cậu chắc chắn sẽ buồn vì tiền tiêu vặt.
Đi được nửa đường, xe của Trần Dụ xảy ra sự cố, khi Bạch Yến đến trường thì cậu ấy đã ở trong lớp khoảng mười phút.
Vừa bước vào phòng học, ánh mắt Bạch Yến trực tiếp rơi vào Mạc Văn Văn, có thể thấy tâm trạng của Mạc Văn Văn không tốt, cậu ấy vẫn đang cầm tờ giấy thi trong tay.
Móng tay của Mạc Văn Văn siết rất chặt cảm thấy như mình có thể nghiền nát tờ giấy thi trong giây lát.
Bạch Yến đi đến chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống thì nghe thấy Mạc Văn Văn bên cạnh nói: “Yến Yến, kì thi lần này tôi vẫn là người đứng áp chót.”
Bạch Yến còn chưa kịp phản ứng, Mạc Văn Văn ngơ ngác nói tiếp: “Có thể bởi vì đã lâu không học, ngay cả chép tài liệu cũng không được.”
Bạch Yến không biết nên an ủi cô như thế nào, đành lặp lại câu nói trước đó: “Vẫn là như cũ, tôi có thể đưa tiền tiêu vặt cho cậu.”
Mạc Văn Văn rất vui vẻ buông bài thi trong tay ra, cô duỗi tay ôm Bạch Yến, hơn mười giây mới buông ra, sau đó nằm trên bàn chuẩn bị ngủ.
Không bao lâu sau, Mạc Văn Văn lại ngẩng đầu lên, nhặt tờ giấy thi trên bàn của Bạch Yến lên và nói: “Nếu còn thấy khó chịu, khi tỉnh dậy tôi sẽ vứt nó đi.”
Bạch Yến gật đầu tự nhiên không có ý kiến.
Lần đầu gặp nhau thời trung học, mặc dù Mạc Văn Văn học kém, không khác Bạch Yến bao nhiêu, nhưng lại không vứt bài kiểm tra, sau này mới học được những điều không hay với Bạch Yến. Dần dần, không những không quan tâm đến điểm thi nữa mà còn vứt bỏ những baì thi có điểm thấp.
Trong giờ nghỉ giải lao, Bạch Yến bị giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ ngồi giống như trong giấc mộng, dường như cô tỉnh sớm hơn trong mơ, có lẽ do cô vừa ngủ thϊếp đi chưa vào trạng thái ngủ sâu. Bạch Yến không ngẩng đầu lên như trong mộng mà lựa chọn tiếp tục ngủ.
Bạn cùng bà trước đây của Cố Thiên An đã bị chuyển đi, giờ chỗ ngồi bên cạnh anh đã bỏ trống.
Hầu hết các nữ sinh trong lớp điều hy vọng được chuyển đến đó, chủ yếu là vì họ quan tâm đến vẻ ngoài đẹp trai của Thiên An, đặc biệt anh còn là học sinh giỏi.
Phần lớn còn lại điều là những bạn nam sinh, bọn họ có mối quan tâm đặc biệt là không muốn thân thiết với Bạch Yến và Mạc Văn Văn suốt ngày.
Đặc biệt là Phùng Thiên, là ủy viên lao động của lớp, anh rất sợ điểm số của Phùng Thiên thực ra làm học sinh trung bình trong lớp, nhưng lần này anh thi trực tiếp rơi xuống bảng xếp hạng năm vị trí cuối cùng.
Lý do Phùng Thiên không muốn chuyển chỗ ngồi tương tự như những người khác, anh là bạn học cùng với Bạch Yến khi từ năm nhất trung học, Phùng Thiên thực sự khá hướng ngoại, từng là lớp trưởng hai năm thời trung học cơ sở, sở dĩ sau này anh ít nói điều là vì năm nhất trung học đã từng xúc phạm Bạch Yến.
Sau khi trải qua khóa huấn luyện quân sự trung học, Phùng Thiên vô tình trở thành người ngồi bàn trước Bạch Yến, lúc đó anh không biết Bạch Yến, lại có tính tình lạc quan coi mọi thứ xunh quanh là nhà nên may mắn trở thành học sinh đầu tiên trong lớp chọc giận Bạch Yến.
Cũng may sau này nhanh chóng được đổi vị trí, nếu không Phùng Thiên sẽ luôn phải lo sợ mỗi ngày. Bây giờ nhìn thấy Bạch Yến, cố gắng đi xung quanh nhất có thể chỉ để giảm bớt hiện diện, cố gắng để Bạch Yến không nhớ đến mình.
Nhưng có khi điều anh lo sợ lại đến, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng nhắc đến tên anh: “Phùng Thiên, chuyển đến bên cạnh Cố Thiên An.”
Cả người Phùng Thiên sững sờ, cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi run rẩy.
Phùng Thiên nắm chặt chiếc bút trong tay, rất muốn cùng giáo viên chủ nhiệm thảo luận, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của giáo viên chủ nhiệm anh vẫn không nói gì.
Dù sao thành tích của anh đã quá tệ, nếu đắc tội với giáo viên chủ nhiệm, thì anh không còn tiếp tục làm cán bộ ủy viên lao động của lớp.
Trong nháy mắt đã đến buổi chiều, khoảng ba giờ đột nhiên bên ngoài có gió lớn thổi qua, mây đen dày đặc, tuy nhiên gió vẫn thỏi suốt nửa giờ mà trời vẫn không mưa.
Không biết bạn học nào trong lớp mở cửa sổ, ồn ào khiến Bạch Yến không ngủ được, cô khó chịu ngẩng đầu lên nói: “Đóng cửa sổ lại.”
Lúc này tình cờ là tiết tự học, trong lớp không có giáo viên, có một số học sinh đang trò chuyện, lại thêm tiếng gió ngoài trừ một số học sinh gần đó, những người còn lại hoàn toàn không nghe thấy Bạch Yến nói gì.
Bạch Yến tính tình không kiềm chế được, cô lập tức nổi nóng lập tức đứng dậy, đi đến bàn mở cửa sổ.
Hai học sinh rõ ràng đang sợ hai trước sự xuất hiện đột ngột của Bạch Yến, nụ cười trên môi lập tức biến mất.
Bạch Yến vỗ bàn, giọng lạnh lùng nói: “Các cậu không nghe tôi nói gì sao? Đóng cửa sổ lại.”
Nữ sinh bên cửa sổ trong rất xinh đẹp, nhưng có vẻ yếu đuối, Bạch Yến cũng không có làm gì chỉ nói vài câu, trong mắt nữ xinh đó đã ngấn lệ, như thể nước mắt có thể sẽ rơi trong giây tiếp theo.
Nam sinh bên cạnh siết chặt nắm đấm, mặc dù không dám khıêυ khí©h Bạch Yến nhưng có chút sợ hãi, nhìn nữ sinh mình thích bị dọa sợ như vậy, cậu cũng không muốn đến dỗ dành.
“Cậu không làm được sao.” Nói xong Bạch Yến cau mày, cô một tay kéo bàn ra, đang định kéo bàn nữ sinh vào bên trong, thân hình cao lớn của Cố Thiên An đột nhiên hiện lên trong mắt cô.
Sở dĩ Cố Thiên An đến đây là vì thấy nắm đấm của nam sinh siết rất chặt, tuy rằng biết Bạch Yến không bị đánh, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên lòng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của họ, Cố Thiên An lách qua khe hở rồi đóng cửa sổ lại.
Phòng học vốn dĩ ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, vì sợ hiện diện của Bạch Yến rất nhiều học sinh không dám ăn dưa công khai.
Cố Thiên An không nói gì, lặng lẽ đi về chỗ ngồi của mình.
Phùng Thiên đợi Cố Thiên An cầm bút lên làm bài tập, sau đó kinh ngạc thì thầm hỏi: “Sao cậu lại giúp Bạch Yến?”
Vừa rồi Cố Thiên An hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, để không bị các bạn cùng lớp hiểu lần, cố ý cao giọng nói: “Tôi không giúp cậu ấy, tôi chỉ cảm thấy mở cửa sổ hiện giờ không thích hợp.”
Đôi chân đang bước đi của Bạch Yến không hiểu sao dừng lại.
Sau vài phút, gió cuối cùng cũng lắng xuống trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn.
Bạch Yến không tiếp tục ngủ nữa, cô chống tay lên cằm, mắt dán chặt vào bảng đen, hình như đang nhìn những dòng ghi chép buổi sáng chưa xóa, nhưng thực sự cô đang ngơ ngác.