Chương 12: Đến đây dạy dỗ

Nữ sinh tức giận đến mức dậm chân, vẫn không muốn bỏ cuộc, nhưng có vài người bạn của cô nhìn thấy cô đang biến mình thành kẻ ngốc, cô còn muốn giữ thể diện nên không đuổi theo.

Tiết cuối cùng đáng lẽ ra là tiếng Anh, giáo viên không đến tạm thời thành lớp tự học.

Hầu hết học sinh trong lớp điều đang nói về trận đấu bóng vừa rồi, hai ba bạn học phía sau Bạch Yến cũng trò chuyện, chủ đề của bọn họ không phải là trận đấu.

“Cố Thiếu An trong lớp chúng ta thật sự rất xuất sắc, sau trận đấu thấy có một nữ sinh rất xinh đẹp chủ động nói chuyện và đưa nước cho cậu ấy, Cố Thiếu An không thèm nhìn nữ sinh đó đơn giản từ chối cô ấy.”

“Thật đáng tiếc có chuyện xảy ra như thế này, khuôn mặt cậu ấy tuấn tú đó mà mấu chốt lại chơi bóng rổ rất tốt, nếu như là tôi thì có thể nói chuyện với nhiều bạn nữ sinh hơn.”

“Không thể nói như vậy, tôi từng gặp một người bạn học cũng khá đẹp trai, cậu ta chưa bao giờ nói về bạn gái, cũng chưa từng nắm tay con gái cho đến bây giờ. Nhưng tôi đã từng nghe người khác nói trước đó rằng cậu ta có vẻ không có hứng thú với người khác giới.”

“Nhưng tôi nghĩ Cố Thiếu An trong lớp chúng ta trông giống như không có hứng thú với người khác giới, không phải mấy ngày trước cậu ấy đã giúp Bạch Yến kéo cửa sổ sao?”

Lúc này ba người bạn học ngừng nói chuyện, chủ đề đột nhiên dừng lại, họ chợt nhận ra Bạch Yến không ngủ trong lớp.

Không mấy phút sau, bóng dáng Cố Thiếu An đã lọt vào tầm mắt của Bạch Yến, anh từ sân bóng rổ trở về. Bạch Yến không hiểu sao nhớ tới lời vừa rồi của những bạn học đó, cô hoảng hốt dời mắt lại, đợi Cố Thiếu An ngồi xuống mới đi tới.

Cố Thiếu An trước tiên nói vài lời với Phùng Thiên, sau đó bắt dầu xếp sách giáo khoa cần mang về nhà.

Sau khi thu dọn mọi thứ xong, Cố Thiếu An có chút do dự quay đầu lại, anh thật sự có chút tò mò sao Bạch Yến lại xuất hiện trong khán đài trên sân bóng rổ…

Bạch Yến lúc này tình cờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Thiếu An, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai điều sững sờ.

Nhìn đôi mắt đẹp của Bạch Yến, trong lòng Cố Thiếu An nhất thời đập thình thịch, anh hoảng hốt đưa tay ra sau, với tay lấy cặp sách trên bàn nhanh chóng đứng dậy.

Không đợi chuông reo, Cố Thiếu An xách cặp đi ra khỏi phòng học, như thể anh mắt va chạm vừa rồi vô tình do anh quay đầu lại chạm phải.

Bạch Yến sững sờ một lúc lâu rồi mới tỉnh táo lại.

-

Ngày hôm sau Bạch Yến ngủ quên, đã trễ gần một tiết, chưa đến chín giờ tới cổng trường, cô cố ý đi chậm rãi đợi đến khi chuông kết thúc tiết học mới lên lầu.

Khi đến hành lang tầng ba, Bạch Yến đột nhiên nhìn thấy hai nữ sinh đứng ở cửa phòng học, họ không học cùng lớp, nhưng rất nhanh ánh mắt Bạch Yến rơi vào một nữ sinh khá gầy.

Nữ sinh đó buộc tóc đuôi ngựa cao, làn da trắng, mặc đồng phục học sinh mùa hè, một bên mặt không có góc chết, ngoại hình cao hơn so với các nữ sinh trung học khác.

Một nữ sinh thấp béo khác khuyên nhủ: “Trần Vi, nếu không chúng ta nên trở về, dù sao cậu ấy cũng không có ở trong lớp, hôm qua cậu đã bị từ chối rồi vẫn là giữ thể diện.”

Trần Vi nắm chặt trà sữa trong tay, đáp lại: “Đây là lần đầu tiên tôi tò mò về một người khác giới như vậy, tôi không muốn dễ dàng bỏ cuộc như vậy, cậu hiểu không?”

Hôm qua Trần Vi là nữ sinh bị từ chối khi mang nước cho Cố Thiếu An, sau đó cô quay lại nhờ nhiều người thăm dò, cuối cùng chỉ biết tên và lớp học của Cố Thiếu An.

Hành vi của Cố Thiếu An ngày hôm qua đã khiến cô bị tổn thương, nhưng Trần Vi vẫn muốn thử lại.

Đầu óc của Bạch Yến như bị chập mạch trong giây lát, đôi mắt mở to vì kinh ngạc, tâm trí cô lóe lên những điều cô đã bị bắt nạt ở trường tiểu học.

Trần Vi từng là bạn học của Bạch Yến ở trường tiêu học, họ là một trong những học sinh bắt nạt cô, Trần Vi bây giờ chắc chắn là một học sinh cuối cấp trung học.

Bạch Yến kỳ thực đã buông bỏ quá khứ từ lâu, năm lớp năm cô đã phản ứng lại, khi thấy Trần Vi cô vẫn không khỏi cảm thấy buồn chán.

Bạch Yến giả vờ không nhận biết rồi đi tới, lúc đi ngang qua Trần Vi đôt nhiên lên tiếng: “Cố Thiếu An lớp cô chưa đến sao?”

Bạch Yến dừng lại, cô đã đi đến cửa lớp học, đương nhiên cô có thể thấy vị trí của mình và Cố Thiếu An, Cố Thiếu An vốn là người chưa bao giờ đến trễ hay vắng mặt thật sự là không có ở chỗ ngồi đó.

Bạch Yến quay người lại, khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cô không có mắt sao? Không nhìn được tôi vừa mới đến.”

Trần Vi và nữ sinh bên cạnh đều sững sờ, vì ánh mắt của Bạch Yến khi nhìn bọn họ rất sắc bén, trên mặt Bạch Yến cũng không có biểu cảm gì, khí chất đặc biệt manh mẽ, không giống như người dễ bắt nạt.

Bạch Yến hoàn toàn không mang theo cặp sách, thậm chí ngay cả sách vở hay ly nước cũng không mang theo, thoạt nhìn cũng không có vẻ là mới đến trường.

Trần Vi định thần lại, đưa ly trà sữa trong tay ra, mặt lạnh lùng nói: “Đàn em, tôi không biết cậu ấy ngồi ở đâu, cô có thể đặt cái này lên bàn cậu ấy được không.”

Bạch Yến rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào thứ trong tay Trần Vi, đó là một ly trà sữa. “Không biết tại sao không hỏi các bạn học khác!” Nói xong, Bạch Yến xoay người đi vào lớp học.

Trần Vi và nữ sinh kia đột nhiên không dám lên tiếng, họ chỉ có thể âm thầm tức giận, sau đó nhìn Bạch Yến đi khỏi tầm mắt họ.

Sau đó, có học sinh khác trong lớp giúp đặt trà sữa lên bàn Cố Thiếu An, nhưng cuối cùng người uống trà sữa là Phùng Thiên.

Phùng Thiên tự nhiên hỏi lớp trưởng, biết Cố Thiếu An không để đến xin nghỉ. Sau đó Bạch Yến biết được từ các bạn học khác rằng Cố Thiếu An đã nghỉ phép.

Sở dĩ Cố Thiếu An không đến trường hôm nay vì được cha đưa vào thành phố.

Hai ngày qua sức khỏe của bà nội Cố Thiếu An ngày càng tệ, thỉnh thoảng bà lại bị đau đầu, thậm chí lần trước suýt chút nữa bà bị ô tô đâm.

Sau khi cha mẹ Cố Thiếu An biết được, họ đã xin nghỉ phép vài ngày trước với lãnh đạo, sáng sớm hôm nay lái xe đến, dự định đưa bà nội Cố vào thành phố đến bệnh viện lớn khám.

Cố Thiếu An muốn xin nghỉ phép để đi cùng vì anh lo lắng, muốn trực tiếp xem tình hình của bà nội, nguyên nhân khác là cha mẹ Cố Thiếu An không muốn anh ở lại đây một mình.

Dù sao đây cũng không phải là nhà trong thành phố lớn, Cố Thiếu An cũng không đặc biệt quen thuộc với những người hàng xóm xung quanh.

-

Buổi tối khi Bạch Yến dẫn chó đi dạo, không nhịn được đi đến cửa hàng tiện lợi, cô ngơ ngác nhìn nhìn cửa hàng tối tăm vài giây.

Lúc trước, chỉ cần đi ngang qua cửa hàng tiện lợi sẽ thấy Cố Thiếu An ngồi quầy thu ngân, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, Cố Thiếu An không đến trường, buổi tối cũng không ở cửa hàng.

Lúc Bạch Yến đang định dắt chó rời đi, người ở cửa hàng bên cạnh tình cờ đi ra ngoài đổ rác, khi nhìn thấy bóng dáng của Bạch Yến, nói: “Cháu gái, đến đây mua đồ sao? Hôm nay cửa hàng không mở cửa vào ban ngày, buổi tối chắc cũng không mở cửa, cháu muốn mua thứ gì đó chỉ có thể đến cửa hàng tiện lợi ở xa hơn.”

Cửa hàng còn không mở vào ban ngày sao?

Cô không khởi nghĩ đến giấc mơ của bà nội Cố Thiếu An gặp tai nạn, mặc dù sau đó bà được mình ngăn lại, không hiểu vì một lý do nào đó Bạch Yến luôn cảm thấy bà nội Cố đã xảy ra chuyện.

Bạch Yến lịch sự đáp lại: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Khi Bạch Yến dắt chó rời đi, mơ hồ nghe thấy người ở cửa hàng bên cạnh nói với người khác: “Không biết bà đã xảy ra chuyện gì, trước đây khi có chuyện gì đó đóng cửa hàng, bà sẽ dán thông báo trên cửa kính đóng cửa tiệm, nhưng hôm nay lại không có.”

“Nhìn xem đang lo lắng điều gì, nếu không cứ gọi điện thoại hỏi, không có số điện thoại di động của bà ấy sao?”

“Ngày mai tôi sẽ gọi cho bà ấy, gần đây cảm thấy bà ấy không khỏe nên buổi tối bà nghỉ ngơi rất sớm.”

Bạch Yến chợt nghĩ trước khi xảy ra tai nạn xe, bà nội Cố đã đứng ở ngoài đường mấy phút vì cảm thấy không khỏe…

Chẳng lẽ phải nhập viện?

Ngày hôm sau chớp mắt đã đến, Bạch Yến lơ đãng sau khi đến trường, thỉnh thoảng cô lại nìn vào vị trí ngồi của Cố Thiếu An, buổi sáng cô không ngủ có lẽ vì buồn chán, cô thật sự tập trung nghe hết hai tiết học tiếng Trung.

Mặc dù Bạch Yến phân tâm khi nghe và không nắm bắt được nhiều nội dung, nhưng nó tốt hơn nhiều so với trước đây.

Mạc Văn Văn ngủ cả buổi sáng như thường lệ.

Cuối cùng đến giờ tann học buổi trưa, Bạch Yến giơ tay vỗ vỗ Mạc Văn Văn bên cạnh, gọi đến nhà ăn, đánh thức Mạc Văn Văn dậy rồi đứng dậy đi về phía cửa phòng phòng học, nhưng còn chưa kịp đi được hai bước, Bạch Yến liền nhìn thấy bóng dáng Trần Vi đột nhiên đi tới.

Ngày hôm qua bị Bạch Yến cư xử như vậy, khi về lớp học càng nghĩ càng tức giận.

Trần Vi có rất nhiều mối quan hệ, bản thân cô cũng là thành viên của hội học sinh, hầu hết các lớp điều quen biết.

Bởi vì danh tiếng Bạch Yến không tốt, ngoài những học sinh trong lớp, còn có một số học sinh ở các lớp năm hai khác biết chuyện nên rất nhanh chóng phát hiện ra.

Hỏi về Bạch Yến còn dễ hơn hỏi về Cố Thiếu An.

Hôm nay Trần Vi tự mình đến, lúc tiểu học cô đã từng bắt nạt Bạch Yến, đương nhiên không muốn bạn bè hiện tại biết đến chuyện này, trong tình huống đó tính cách ngây thơ mà cô duy trì có thể sụp đổ.

Trần Vi cũng nghe được Cố Thiếu An xin nghỉ phép, vì thế cô dám đến chỗ Bạch Yến giải quyết chuyện ngày hôm qua.

Vẻ mặt Trần Vi trông rất dịu dàng, thật ra cô đang ẩn giấu nụ cười trên khuôn mặt: “Đàn em, hôm nay tôi đến đây dạy cô một bài học với tư cách là thành viên hội học sinh, hôm qua cô nói chuyện với tôi quá thô lỗ.”’

Những học sinh còn lại trong lớp không rời đi điều sững sốt, tuy sợ Bạch Yến nhưng vẫn muốn nhìn.

Các học sinh trong lớp điều đã chứng kiến của việc chống trả Bạch Yến, thậm chí còn có người từng trải qua, không có kết cục tốt đẹp nào.

Phùng Thiên còn quay lại lớp học xem, ngồi vào hàng ghế sau những học sinh đã rời đi.

Mạc Văn Văn lười biếng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy nữ sinh tự xưng là thành viên hội học sinh, sự tức giận trong lòng lập tức bừng lên, cô giơ tay đập bàn một cái, vừa đứng dậy vừa nói: “Hội học sinh nhảm nhí nào đó, tùy tiện đến mức tìm chúng tôi làm phiền sao.”

Mạc Văn Văn không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng bắt nạt đến Bạch Yến là không đúng, trước khi Trần Vi hồi phục lại, Mạc Văn Văn đã đi đến trước mặt.