Chương 11: Cổ vũ

Bạch Yến trần trọc một lúc lâu đột nhiên ngồi dậy, cô nghĩ ra một cách có thể tìm hiểu thêm về giấc mơ tiên tri. Bạch Yến đứng dậy mang dép vào, chậm rãi đi đến trước bàn máy tính, trong bóng tối cô ấn nút khởi động máy tính, sau mở trình duyệt nhập thông tin tìm kiếm giấc mơ tiên tri.

Chẳng mấy chốc, một số lượng lớn nhanh chóng được tìm thấy, cô bấm vào một chủ đề bắt đầu đọc nó.

Thông tin được cung cấp trên internet không giống với tình huống của cô trong thời điểm hiện tại, nhưng quả thực có những giấc mơ tiên tri và có không ít người đã từng gặp giấc mơ tiên tri.

Bạch Yến trước đây đã nằm mơ tuần suất cũng giống như hiện tại, vài ngày lại mơ một lần, cũng những trường hợp lần lượt nằm mơ.

Sau đó Bạch Yến còn nhìn thấy một bài đăng, một cư dân mạng đã đăng một số giấc mơ mà người nọ đã dự đoán, mọi thứ xảy ra điều xoay quanh cư dân mạng.

Bạch Yến đột nhiên nghĩ đến giấc mơ tiên tri đã có của mình, hết thẩy điều xoay quanh người khác, tạm thời chỉ có Cố Thiếu An và bà nội Cố xuất hiện, không có gì đảm bảo rằng sẽ có những người khác xung quanh cô sau này.

Bất giác Bạch Yến tìm hiểu đến tận hai giờ sáng, mí mắt cô giãy giụa đến mức không mở ra được, cô không nhịn được nữa tắt máy, đứng dậy đi nhanh về phía giường của mình lập tức ngủ thϊếp đi.

-

Hôm nay, Trần Dụ đưa Bạch Yến đến trường lúc bảy giờ rưỡi như thường lệ, khi đi ngang qua một cửa hàng mẹ và bé, Trần Dụ đột nhiên đạp phanh, không nói gì với Bạch Yến mà háo hức cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Bạch Yến cảm thấy hành vi Trần Dụ có chút kỳ lạ, anh chưa bao giờ dừng lại giữa chừng, Bạch Yến tò mò quay đầy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy Trần Dụ đi vào cửa hàng mẹ và bé.

Cửa hàng mẹ và bé được lắp kính trong suốt, hoàn toàn có thể nhìn thấy các kệ hàng bên trong cũng như những người mua đồ.

Ánh mắt bạch Yến nhanh chóng rơi vào trên người phụ nữ khá xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài tay màu trắng, đang đẩy một chiếc xe trông cô có vẻ chặc tuổi với Trần Dụ.

Không biết vì sao, Bạch Yến luôn cảm thấy người phụ nữ này nhìn rất quen thuộc, giống như đã gặp từ lâu.

Bạch Yến không nhìn quá lâu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, cô mới nhìn thoáng qua, liền thấy Trần Dụ vừa mua đồ trẻ em để ghế bên cạnh.

Bạch Yến cau mày nghi ngờ, không hiểu vì sao Trần Dụ một người độc thân không có đối tượng làm sao mua những thứ này?

Ngay sau đó bạch Yến cũng nhìn người phụ nữ đẩy xe ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, Trần Dụ quay lại tình cờ bắt gặp ánh mắt người phụ nữ, nhưng họ không nói gì chỉ mỉm cười.

Bạch Yến không có quan tâm quá nhiều đến việc Trần Dụ có biết người phụ nữ đó hay không, cô chỉ tò mò về các sản phẩm dành cho bé mà Trần Dụ mua.

Sau khi Trần Dụ ngồi vào ghế lái, đóng cửa lại Bạch Yến hỏi: “Cậu, cậu mua những thứ này để làm gì?”

Trần Dụ đang muốn thắt dây an toàn, tay đột nhiên dừng lại, thuận miệng tìm cớ nói: “Đồng nghiệp nhờ cậu mua giúp.”

Bạch Yến lầm tưởng rằng Trần Dụ thật sự mua nó cho đồng nghiệp của mình.

Khi cô đến trường, Bạch Yến phát hiện trước cổng trường dán một tấm biểu ngữ màu đỏ, nội dung trên đó có lẽ về các trận đấu bóng rổ, cô không để ý lắm, cô chưa bao giờ hứng thứ với môn thể thao này.

Thậm chí trên đường đến lớp học, băng rôn cũng được treo khắp nơi, Bạch Yến còn nghe thấy tiếng thảo luận của các bạn học xung quanh, có lẽ là do chiều nay có một bạn học sinh của trường khác đến giao lưu bóng rổ với trường mình.

Trong giờ giải lao, lớp trưởng đưa hai bạn nam sinh đến chỗ Cố Thiếu An.

Nam sinh cao đầu tiên nói vài lời với Cố Thiếu An, sau đó đặc biệt cầu xin: “Tôi thấy cậu chơi bóng rổ rất giỏi trong lớp học thể dục, giúp tôi lần này, tối hôm qua tôi luyện tập quá sức, cơ bắp đã căng còn cánh tay hơi đau.”

Cố Thiếu An trực tiếp từ chối với lý do không muốn.

Lớp trưởng và nam sinh kia bắt đầu thuyết phục họ, sở dĩ họ để Cố Thiếu An đi là vì bọn họ không thể chọn được ai trong lớp chơi bóng rổ tốt.

Họ cũng không muốn trao cơ hội này cho lớp khác, các thành viên tham gia trận đấu bóng rổ lần này, bất kể họ có thắng hay không từ đội trường khác, mỗi học sinh tham gia cuộc thi có thể cộng thêm điểm vào lớp.

Phùng Thiên thật sự không thể chịu đựng được nữa vặn lại: “Bạn cùng bàn của tôi nói với tôi là cậu ấy chơi bóng rổ vì sở thích, không muốn tham gia cuộc thi nào cả, các cậu có thể không ép buộc như thế được không?”

Hai nam sinh điều chuyển sự chú ý sang Phùng Thiên: “Làm sao chúng tôi ép buộc cậu ấy? Tất cả điều là bạn cùng lớp, vì vậy cậu ấy không thể có một chút tinh thần đồng đội!”

“Nếu không thì cậu có thể chơi, nhưng tôi nhớ ra cậu không chơi bóng rổ nhiều có phải không?”

Phung Thiên phát điên nói: “Đáng lẽ ra cậu phải tham gia, cậu không có kiến thức trong việc luyện tập căng cơ chơi bóng rổ, bây giờ lại còn trách bạn học của tôi không có tinh thần đồng đội, thái độ của cậu ấy rất rõ ràng là không muốn tham gia bắt kỳ trận bóng rổ nào cả, chỉ cần số điểm công thêm đó cậu có thể mang lại điều gì cho lớp? Tại sao không tập trung đến điểm trung bình của lớp.”

“Về điểm số, chẳng phải chính cậu đã hạ điểm trung bình của lớp chúng ta xuống sao?”

Mạc Văn Văn bị đánh thức, cô bực bội mở mắt ra, đạp bàn vài cái: “Có bị điên không? Có cãi nhau thì đi ra ngoài, tôi nghe thấy một lần nữa, sau giờ học không cần phải về sớm.”

Ba người họ im lặng trong giây lát, có lẽ là vì sợ hãi cơn tức giận cũng giảm đi một chút.

Lớp trưởng đương nhiên biết Cố Thiếu An không sẵn lòng, vì mấy ngày trước giành được cơ hội này, lớp trưởng là người đầu tiên tìm Cố Thiếu An, chỉ sau khi anh từ chối mới đi tìm những bạn nam sinh khác.

Sợ mọi việc trở nên tồi tệ hơn, lại càng sợ đánh thức Bạch Yến dậy, lớp trưởng kéo hai bạn nam sinh về chỗ ngồi.

Bạch Yến kỳ thực không hề ngủ, cô đã nghe từ đầu, ý do cô giữ im lặng vì cô muốn biết Cố Thiếu An cuối cùng có tham gia trận đấu bóng rổ hay không.

Lớp trưởng thật sự khá tự tin nên chọn cách gặp giáo viên chủ nhiệm, sau đó gọi Cố Thiếu An đến văn phòng.

Quả nhiên phương pháp này có hiệu quả, dưới sự thuyết phục của giáo viên chủ nhiệm, Cố Thiếu An nhanh chóng đồng ý thay người ra sân vào buổi chiều.

-

Lanh đạo trường dường như rất chú ý đến trận bóng rổ này, cho phép học sinh nghỉ học hai tiết đầu vào buổi chiều, họ có thể tập trung vào lớp học hoặc đến xem trận đấu.

Vẫn còn một số bạn học sinh trong lớp, nhưng vài phút trước khi trận đấu bắt đầu tất cả bọn họ lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người.

Đương nhiên Mạc Văn Văn không muốn tham gia vào bất kỳ trận bóng rổ nào, cô đang nhàn nhã đọc truyện tranh.

Nhưng xem chưa được vài phút, cô lại nghe thấy Bạch Yến ở bên cạnh hỏi: “Văn Văn, chúng ta cũng đến sân bóng rổ xem trận đâu chứ?”

Mạc Văn Văn ngạc nhiên quay đầu, hai mắt mở to, trong nhất thời cô nghi ngờ mình nghe nhầm nhưng nhìn vẻ mặt của Bạch Yến khá nghiêm túc.

Mạc Văn Văn đặt cuốn chuyện tranh trong tay xuống, sau đó nghiêng người sờ trán Bạch Yến, mát lạnh không giống sốt chút nào.

Bạch Yến đoán được Mạc Văn Văn sẽ phản ứng như vậy, cô tiếp tục nói: “Tôi đã ngủ đủ giấc rồi, ở trong lớp học cảm thấy có chút buồn chán.”

Mạc Văn Văn ngượng ngùng rút tay lại, sau đó gấp chuyện tranh, đứng dậy nói: “Miễn cưỡng đi."

Sau đó trên đường đến sân bóng rổ, Mạc Văn Văn đi nhanh hơn Bạch Yến, những người không biết còn tưởng rằng cô đang kéo Bạch Yến tới đó.

Khán phòng sân bóng rổ gần như chật kín, thậm chí còn có rất nhiều học sinh đứng ở phía sau, cả sân bóng rổ đều rất phấn khích.

Khi Mạc Văn Văn và Bạch Yến đến đó, trận đấu bắt đầu đương nhiên họ chỉ có thể đứng vững.

Có lẽ vì ngoại hình của Cố Thiên An quá nổi bật, cho dù nhìn khoảng cách xa như vậy, vẫn nhanh chóng tìm được bóng dáng của Cố Thiếu An.

Bạch Yến chưa bao giờ xem một trận đấu bóng rổ nào, kỳ thực cô còn là học sinh năm nhất trung học trường đã tổ chức, nhưng cô hoàn toàn không xem nó, trong buổi chiều ngủ trong lớp học.

Sau khi đứng chưa được hai phút, Mạc Văn Văn đã ngáp tay đặt lên vai Bạch Yến, phàn nàn: “Đứng mệt quá.”

Tim Bạch Yến chợt đập thình thịch, cô có chút sợ Mạc Văn Văn sẽ đòi trở về.

Bạch Yến không khỏi dời lực chú ý sang phía trước, qua mấy giây Bạch Yến thản nhiên chỉ vào một vị trí rồi nói: “Bên kia hẳn là có thể tìm được chỗ ngồi.”

Mạc Văn Văn hoàn toàn tin tưởng Bạch Yến, trực tiếp đi theo tới nơi cô chỉ. Gần đây không có khoảng trống nào, nhưng lợi thế có thể nhìn rõ hơn so với từ phía sau.

Mạc Văn Văn nói đùa: “Yến Yến, cậu bị cận sao? Ở đây làm gì có chỗ trống nào.”

Bạch Yến: “Tôi nhìn lầm.”

Cũng may có một số học sinh rời đi sau đó, Bạch Yến và Mạc Văn Văn không còn đứng xem trận đấu nữa.

Mạc Văn Văn có chút buồn ngủ, thật ra cô muốn rời đi từ rất lâu rồi nếu không phải cô bị Bạch Yến dụ dỗ, Mạc Văn Văn không muốn ở lại thêm một lát.

Không biết đã mất bao lâu, nhưng trận đấu bóng rổ đã kết thúc và trường họ đã thắng.

Mạc Văn Văn đã ngủ thϊếp đi, có lẽ do ảnh hưởng của Mạc Văn Văn, Bạch Yến không cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng ngay khi mắt Bạch Yến sắp nheo lại, vô tình gặp Cố Thiếu An trên sân bóng rổ, ánh mắt họ chạm nhau.

Tâm trí Bạch Yến đột nhiên trở nên hưng phấn hơn rất nhiều, cơn buồn ngủ vừa rồi hoàn toàn biến mất, mở to mắt sau khi xác nhận Cố Thiếu An đang nhìn mình, cô nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Cố Thiếu An vẫn khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Bạch Yến, vì trong bữa ăn trưa, Phùng Thiên đã nói với anh rằng Bạch Yến không hứng thú với bất kì điều gì, cô cũng chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động do trường và lớp tổ chức.

Đột nhiên, có một giọng nữ truyền đến: “Này, cậu học lớp nào? Cậu cao bao nhiêu? Tên cậu là gì? Cậu có thể cho tôi làm quen không?”

Cố Thiếu An quay đầu nhìn vào nữ sinh cách đó không xa, đáp: “Không.”

Nữ sinh hỏi Cố Thiếu An vừa rồi sững sốt, những vẫn không bỏ cuộc, trái lại sải bước về phía trước đưa nước trong tay: “Của cậu.”

Cố Thiếu An không trả lời mà quay người đi về phía đồng đội.