Chương 1: Ba
Nhan Khê vừa chọc ngoáy cốc kem, vừa nghe bác gái bàn bên cạnh mắng bạn gái cũ của con trai qua điện thoại.
Cái gì mà trang điểm như xác chết, trang sức một đống, mỹ phẩm một tấn, nhìn như người bị bệnh, còn cái vóc dáng kia gió thổi bay người, chắc chắn không dễ sinh con.
Cô đặt thìa xuống, dùng khăn giấy lau khô miệng, từ trong túi xách lấy ra cái gương để "make up" lại.
"Con tôi còn nói tết sẽ mang nó về cùng, tôi nói cái loại con gái này có cái gì tốt mà mang về, nhà còn có thể tiết kiệm hai bao lì xì gặp mặt."
Nói đến đoạn cao trào, giọng bác gái này càng ngày càng to, làm cho mấy thanh niên bên cạnh liên tiếp quay đầu, Nhan Khê thậm chí còn thấy mấy thanh niên kia nhìn bác gái nói to bằng ánh mắt khinh thường.
Bỏ gương xuống, Nhan Khê đem gương son cất vào túi xách, đứng dậy đi tới cửa, liền gặp phải một khuôn mặt quen thuộc.
"Tiểu Khê..." người con trai muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt anh tuấn toát ra vài phần thương cảm và ngoài ý muốn.
" Tôi là sông lớn chứ suối nhỏ cái gì." (Tiểu Khê nghĩa là dòng suối nhỏ nha)
Nhan Khê giơ tay lên xem đồng hồ, xoay người đi ra ngoài, cũng không phải quay phim thần tượng bi thương gì, bày ra bộ dáng này cho ai xem.
Người con trai lại cản trước mặt cô.
Từ loa phát thanh của sân bay, một giọng nói dịu dàng như nước, thông báo một chuyến bay nào đó bởi vì thời tiết mà dời lịch cất cánh. Nhan Khê nhìn người đang chặn ở trước mặt cô, bàn tay nắm túi xách có chút ngứa ngáy.
"Minh Động " bác gái vừa rồi còn đang lớn tiếng nói chuyện điện thoại cũng đi tới, bà nhìn Nhan Khê, " Sao thế?"
"Không có gì " Trần Minh Động lắc đầu, "Mẹ, mẹ trước ngồi nghỉ ngơi đi.".
"Thì ra hai người là mẹ con," Nhan Khê nhớ đến mấy lời bác gái này nói trong điện thoại, nhíu mày lại, quay đầu nói với mẹ Trần " Hai người thật sự rất giống nhau."
Nói xong, cũng không để ý Trần Minh Động nghĩ như thế nào, lướt qua anh ta chuẩn bị đi tìm cửa lên máy bay.
"Tiểu Khê." Trần Minh Động trong tình thế cấp bách, đưa tay nắm lấy cổ tay Nhan Khê.
Thấy Trần Minh Động vậy mà dám vươn tay muốn nắm lấy tay mình, Nhan Khê liền tiện tay lấy túi xách đập tới, đập xong còn có chút không nỡ, túi này cô mới vừa mua chưa được hai ngày, đang là tâm can bảo bối của cô, đập hỏng thì trách ai bây giờ?
"Người nhà anh không nói cho anh biết, con trai chưa được sự đồng ý, mà đã động chân động tay với con gái, thì được gọi là hạ lưu không có gia giáo à?" Nhan Khê liếc mắt khinh thường, "Cút, đừng cản đường của chị đây."
Mẹ Trần không nghĩ tới cô gái thoạt nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối dễ bắt nạt này, nói đánh liền đánh, bà tức giận muốn mở miệng mắng chửi người, có điều lời khó nghe còn chưa kịp nói, đã bị Trần Minh Động ngăn lại.
"Minh Động, con bé này là ai, sao nóng tính như vậy... "
Trần Minh Động không để ý đến mẹ Trần đang tức giận, anh ta nhìn theo hướng Nhan Khê rời đi, nhỏ giọng nói: "Được rồi, mẹ, mẹ đừng ồn nữa, mọi người đều nhìn kìa."
Nhan Khê đi tới khu vựa chờ lên máy bay rồi tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra gửi một tin cho hội bạn bè.
Sông lớn, ta là suối nhỏ: Gặp phải một tên ngu đếch chịu được, thuần lắm. [ kèm theo một icon chó Shar-pei đang khóc ].
Ân oán tình cừu của cô cùng Trần Minh Động, có lẽ có thể được quy về mấy loại đoạn kết của trào lưu tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết cũ rích không bán được. Năm đó Trần Minh Động cũng được xem như là nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, bí thư chi bộ hội sinh viên, da trắng, đẹp trai, mà trái tim thiếu nữ của cô dưới sự theo đuổi củaTrần Minh Động, trong lúc nhất thời không kìm được, liền đồng ý.
Chỉ tiếc nhân vật làm mưa làm gió này tự nhiên cũng có tật phong lưu, mới chỉ nghỉ hè thôi, vị này liền một chân đạp hai thuyền, mà đối tượng tặng thuyền lại là bạn học cùng lớp với cô. Xét thấy cô trời sinh tướng mạo đáng thương, cô còn không nói gì, người ngoài liền tự động đồng cảm với cô.
Về sau đôi cẩu nam nữ này cũng bị không ít người phỉ nhổ, đến nỗi khi tốt nghiệp đại học, cô gái kia vẫn còn bị gọi là tiểu tam mắng là Bạch Liên Hoa. “Bạch Liên Hoa làm sao vậy?” “Bạch Liên Hoa đó cũng là một đóa hoa kiều diễm xinh đẹp chứ nhỉ!” “Dù sao cũng tốt hơn cái loại tiểu tam không biết xấu hổ.”
Hai ba năm không gặp, chân đạp thuyền của tên này lại có thể chưa bị mỏi, xem ra chân này rất khỏe, vẫn có thể tiếp tục đạp nhiều thuyền.
Cầm điện thoại chơi game một lát, vào xem hội bạn bè một chốc, người bình thường hay liên lạc với cô sau khi like còn hỏi cô con chó đó ( chính là tên ngu đếch chịu được đó) đã làm sai điều gì, muốn bắt tên đó tới chịu trận.
Đúng lúc này máy bay bắt đầu kiểm vé, cô để điện thoại vào trong túi, đứng dậy xếp hàng để kiểm vé.
Từ Hải Thành bay đến Bắc Kinh, đại khái là mất tầm hai tiếng, Nhan Khê sau khi tắt điện thoại, toàn bộ hành trình đêu là ngủ, lúc xuống máy bay đi nhận hành lý, đầu óc vẫn còn có chút mơ màng.
Sân bay Bắc Kinh người đến người đi, rất nhiều năm cô chưa đến Bắc Kinh, trong lòng có một chút hồi hộp, lo lắng.
Theo dòng người đi ra bên ngoài, không cẩn thận giẫm phải chân của một người bên cạnh, cô quay đầu nói xin lỗi.
"Thật ngại quá. "
Người con trai bị cô giẫm phải cao hơn cô hơn nửa cái đầu, thời điểm cô nói xin lỗi, ngay cả đầu cũng không cúi xuống một cái, khóe môi chỉ giật giật: "Không sao, tôi quen rồi."
Nhan Khê:?
Mấy người cao đa số chân đều dài, Nhan Khê ngẩng đầu chỉ thấy cái ót của đối phương, mái tóc đen dày được chải quy củ gọn gàng, tạo ra một cảm giác thờ ơ lạnh nhạt, cao không thể chạm.
Ra đến bên ngoài, Nhan Khê liền nhìn thấy ba cô từ trong đám đông, không phải là vì giữa ba con cô có thần giao cách cảm, mà là bởi vì đồng hồ vàng đeo trên tay ba cô thực sự quá chói mắt.
"Nhan Nhan" Tống Hải thấy Nhan Khê, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, không ngừng vẫy tay với cô, nhân lúc đang đợi, ông nói với người thư kí bên cạnh "Đây chính là con gái bảo bối của tôi, trông xinh hơn mấy ngôi sao trên TV đúng không?"
Thư kí cưới cười gật đầu: " Mắt của tiểu thư thật rất giống ngài."
"Tất nhiên rồi, khi còn bé mang nó ra ngoài, người khác đều nói nó giống tôi " Tống Hải sờ sờ cái bụng phát tướng của mình, "Con gái lớn lên giống ba mới tốt, có phúc."
Thư kí nghĩ thầm, vậy thì vị Tống tiểu thư này thật không có phúc.
"Ba" Nhan Khê chạy tới trước mặt Tống Hải, " Ba lại béo lên không ít rồi."
Tống Hải không ngừng cười khà khà, cầm lấy va li trong tay con gái, "Lần này trở về, liền sống luôn ở Bắc Kinh có được không?" trong giọng nói có chút thận trọng lấy lòng, thân thể mập mạp hơi hơi khom, giống như rất sợ Nhan Khê nói ra một chữ không.
Nhan Khê nhìn Tống Hải, giơ tay khoác cánh tay của ông, cười nói: "được ạ. "
"Vậy là tốt, vậy là tốt " Tống Hải kích động đến nỗi thịt trên mặt đều run rẩy, "Về nhà xem xem còn thiếu cái gì, ngày mai ba cùng con đi mua. "
Nhan Khê cười nghiêng đầu nhìn Tống Hải: "Ngày mai ba không phải đi làm sao?"
"Đi làm làm sao quan trọng bằng con gái." Tống Hải hùng hổ xách va li, hận không thể đem va li của Nhan Khê khiêng trên vai, bày tỏ sự nhiệt tình của mình đối với con gái.
Chín năm trước ông cùng vợ cũ ly hôn, vợ cũ rất thích nghệ thuật, mà ông lại là thương nhân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khắp người đầy mùi tiền, sự khác biệt về quan niệm sống giữa hai người càng lúc càng lớn, cuối cùng chỉ có thể kết thúc cuộc hôn nhân đã duy trì mười mấy năm này, từ đó về sau vợ cũ cùng con gái sống ở Hải Thành, ông sống ở Bắc Kinh.
Mấy năm nay ông vẫn không tái hôn, vợ cũ dường như cũng không có hứng thú với người đàn ông khác, hai người đều sống cuộc sống yên bình và không can thiệp đến nhau. Điều Tống Hải tiếc nuối duy nhất là không thể thường xuyên gặp mặt con gái, thậm chí tên của con gái cũng từ Tống Nhan đổi thành Nhan Khê.
Hai năm trước, vợ cũ bệnh chết, con gái còn chưa tốt nghiệp đại học, sau lại còn phải xử lý tài sản mà vợ cũ để lại, cho nên lùi lại đến tận hai năm sau mới đến Bắc Kinh. Mấy năm nay ông và con gái mặc dù vẫn giữ liên lạc khá thường xuyên, hai năm trước còn giúp làm tang sự cho vợ cũ, thế nhưng thời gian ở bên con gái cũng chẳng bao nhiêu. Ông thực sự lo lắng con gái sẽ thấy xa lạ với người ba này.
Giờ con gái chủ động kéo cánh tay ông, cân nặng 90 cân của ông chớp mắt biến thành 50 cân, cả người đều như muốn bay lên.
Nhan Khê nhìn nhãn hiệu đồ uống, trong lòng thấy vừa chua vừa ngọt, hồi đó điều kiện gia đình cũng bình thường, ba thường hay cõng cô đến cửa hàng nhỏ gần nhà mua, cũng không mắng cô tiêu pha phung phí.
Chớp mắt đã 18 năm, nhãn hiệu đồ uống này đã đổi vô số bao bì, đến cả ông chủ cũng đổi rồi, nhưng ba cô vẫn nhỡ rõ khẩu vị của con gái. Cô không nhẫn tâm nói cho ba rằng mình đã không còn uống thứ này từ lâu rồi, Nhan Khê uống liền mấy ngụm, quay đầu lại quả nhiên thấy trên mặt bố lộ ra nụ cười mãn nguyện.
“Trong nhà chúng ta có một cái bể bơi, còn có một vườn hoa nhỏ nữa, con muốn nuôi thú cưng, muốn trồng hoa hay muốn bơi lội đều được”, Tống Hải có chút ngại ngùng xoa tay, “Chỉ là trong nhà chẳng có ai, hơi quạnh quẽ.”
Ông sống một mình, cũng chẳng để ý gì mấy, cơm thì hay ăn ở ngoài, đến cả chỗ ở cũng thường là khách sạn. Cho nên nhà cửa ngoài người dọn dẹp được thuê đến quét tước thì chẳng còn ai cả.
“Không sao, con về nhà là lại náo nhiệt ý mà”. Nhan Khê nhìn sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ, một lúc lại thở dài.
Chín năm rồi, Bắc Kinh thì vẫn là Bắc Kinh, thế nhưng cũng không còn là thành phố trong ký ức của cô nữa.
Biệt thự Tống Hải mua không lớn, tính cả tầng hầm thì tổng cộng là ba tầng, tầng thượng có lán hoa, dưới nhà có hoa viên nhỏ, gara ô tô và bể bơi. Mặc dù cũng chẳng thể coi là kiến trúc của nhà giàu có gì, nhưng ở cái đất Bắc Kinh tấc đất tấc vàng này, cũng đã khiến vô số người ngưỡng mộ.
Nhan Khê mở cửa phòng mình, bên trong trang hoàng tinh xảo, thế nhưng rõ ràng không phải phong cách thẩm mĩ của ba cô.
“Từ đầu ba nghĩ tường sơn màu hồng đẹp, thế nhưng thư ký và trợ lý của ba đều nói, thanh niên các con thích phong cách châu Âu hiện đại gì đó, bohemian gì gì đó, ba cũng chẳng phân biệt được phong cách này với phong cách kia thì khác gì nhau. Thế là mời nhà thiết kế đến làm” Tống Hải đặt hành lý xuống chỗ chân tường, “Nếu con không thích, mai ba cho người đến trang trí lại từ đầu cho con.”
“Cảm ơn ba”, Nhan Khê quay người ôm Tống Hải, “Con thích lắm.”
“Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi” Tống Hải cười hớn hở đi một vòng quanh phòng mới nhớ ra là con gái chưa ăn cơm, “Con đi tắm rửa thay đồ đi, ba xuống nhà nấu cơm, một lúc là có ăn.”
Nhan Khê nhìn ba một thân mập mạp hấp ta hấp tấp xuống lầu rồi đi vào trong phòng, mở tủ quần áo ra xem, bên trong treo đủ các loại quần áo váy vóc, còn có rất nhiều giày, một số đôi siêu xấu, nhưng Nhan Khê lại bật cười.
Khó trách mấy ngày trước ba gọi điện thoại tới hỏi cô thích màu gì, thì ra là để làm thế này.