Chương 23: Vị hôn

Nhưng ánh sáng này giống như mở GPS, không ngừng truy tìm đuổi theo anh. Trần Kiều biết, chỉ cần anh xoay người lại, là có thể đυ.ng phải ánh sáng chiếu đầy cõi lòng.

Lâm Tây ngẩng đầu, nhìn lên không trung, chậm rãi nói “Trần Kiều, ngẩng đầu xem.”

Trần Kiều ngẩng đầu nhìn trời.

Trời tối màu tím lam, đám mây lớn, ánh sao sáng điểm xuyết trời cao, mặt trăng xa xôi chiếu sáng vạn vật.

Lâm Tây nhìn không trung, chậm rãi nói: “Trăng sáng sao thưa.”

Cô quay đầu nhìn Trần Kiều: “Hôm nay là một ngày hoàng đạo.”

Nói xong, còn chưa đợi Trần Kiều phản ứng lại.

Lâm Tây chống tay xuống ghế vươn người qua, môi đặt lên môi Trần Kiều, nhẹ nhàng ấn một cái hôn.

Trong nháy mắt kia, toàn thân Trần Kiều cứng đờ, đại não trống rỗng gần như choáng váng, như là người chạm vào anh không phải Lâm Tây, mà là gậy kích điện.

Đầu óc Trần Kiều cũng chỉ dư lại một câu, hôm nay quả thật là một ngày hoàng đạo.

……

Trần Kiều trừng lớn hai mắt nhìn cô gái to gan lớn mật đánh cắp nụ hôn đầu của mình đang vùi đầu chân gà nướng,

Cảm giác gì? Trần Kiều chớp hai mắt suy tư.

Ăn một viên kẹo mềm vị chân gà nướng ớt cay?

Trần Kiều sờ sờ môi mình.

A, còn mang theo dầu, trộn lẫn gia vị chân gà nướng, ngọt ngọt mặn mặn cay cay.

Nữ hiệp Lâm Tây vùi đầu ăn đồ ăn, hoàn toàn không giống Trần Kiều ngồi ngây người tại chỗ.

Một lát sau Lâm Tây ăn hết sạch sẽ hộp chân gà nướng ớt cay.

Lâm Tây ăn xong liếʍ liếʍ khóe miệng, vỗ vỗ mông, đi đến thùng rác ném rác vào thùng, sau đó đi đến trước mặt Trần Kiều, đưa lưng về phía anh, nói: “Ngại quá, cái kia, lần đầu tiên theo đuổi người, nghiệp vụ còn chưa thuần thục.”

Lâm Tây đi về phía trước một bước, vẫy vẫy tay, dường như không có việc gì nói: “Đi thôi, về nhà đi.”

# #

Trần Kiều đứng trước gương trong toilet, nhìn vào gương cả buổi.

Trần Kiều giơ tay sờ môi, lại ấn ấn.

Giống như không có cảm giác gì.

Trần Kiều lại chậm rãi cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm chạm mu bàn tay, Trần Kiều ngẩng đầu nhìn gương, sau đó lại lần nữa cẩn thận cúi đầu, hôn mu bàn tay của mình thật lâu.

Trần Kiều ngẩng đầu nhìn gương, mặt anh đã ửng đỏ. Trần Kiều trở tay mò công tắc ở trên tường, đèn tắt.

Qua thật lâu, Trần Kiều mới đi ra, chậm rãi trở về phòng, ngã người thật mạnh nằm ở trên giường, túm cái chăn, cuộn người thành một con sâu, lăn mấy vòng ở trên giường, sau đó không nhúc nhích, nằm yên.

Ban đêm, Lâm Tây che lại cái bụng tròn vo lần thứ ba chạy vào WC, Tào Lệ Linh rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng: “Buổi tối mày không ngủ được chạy vào nhà vệ sinh làm gì!”

Lâm Tây âm thầm trả lời, vô WC không đi vệ sinh thì làm gì? Ăn hả?

“Còn nữa, mày nhìn xem, tối hôm qua với hôm nay mấy giờ trở về!” Tào Lệ Linh đứng ở ngoài WC, mắng to: “Đừng tưởng rằng mày thi đại học xong là có thể vô pháp vô thiên.”

“Biết rồi.” Lâm Tây không kiên nhẫn đáp, trong lòng thầm nghĩ: Trước khi thi đại học mẹ cũng có quản con đâu. Hôm nay không đến 9 giờ đã về nhà, ngoan thế này rồi còn gì!

Cô biết Tào Lệ Linh không phải thật sự để ý đến việc cô về nhà muộn, phần lớn là bị cô đi WC gây ra tiếng động, mẹ đang ngủ bị tiếng động làm cho thức giấc mới bốc hỏa, đều do phòng ngủ gần WC!

Trở lại phòng, Lâm Tây nằm ở trên giường, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay. Lâm Tây sờ miệng mình, ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường cười trộm.

Tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng, làm được đẹp!

Lâm Tây nằm cười ngây ngô, không tự giác lâm vào giấc ngủ.

# #

Ngày hôm sau rời giường, chuẩn xác thì là đứng lên từ trên giường. Bởi vì cả đêm anh không ngủ được.

Trần Kiều lấy một cái hộp nhỏ trong hộc bàn ra, đặt lên trên bàn, lấy những thứ bên trong ra.

Là giấy, lúc trước Lâm Tây cho anh, một quyển anh cũng chưa xem qua. Lúc ấy lấy giấy về đây, vốn định tìm cơ hội trả lại cho cô, nhưng bây giờ...

Trần Kiều lật trang tiếng Anh đầu tiên, nhìn phiên từ phía dưới mỗi từ đơn, ngốc ngốc đọc lên.

Trần Kiều theo điện thoại đọc từ đơn hơn một giờ, đã rất nhiều năm không học tập, đối với anh mà nói học mấy thứ này thật lao lực.

Nhìn trong chốc lát, anh lại lấy một tờ giấy khác, có tiêu đề tên là Lạc Đà Tường Tử.

(*Lạc Đà Tường Tử là tác phẩm thuộc giai đoạn trước kháng chiến, viết năm 1935. Tác giả Lão Xá.

"Đây là chuuyện một anh lái xe ở thành phố Bắc Kinh, nhưng thật ra là chuyện người dân thành thị ở Trung Quốc khi chưa giải phóng, còn chịu hai tầng áp bức phong kiến và tư sản mại bản."...

Muốn đọc thêm thì search google)

Trần Kiều cau mày nhìn tờ giấy một buổi, lúc buông giấy xuống bất đắc dĩ lắc đầu, Tường Tử này cũng quá xui xẻo.

Lại đọc một lúc, Trần Kiều lấy ra giấy bút, bắt đầu viết lên giấy.

Vẽ tranh.

Weibo fans.

Mở cửa hàng.

………

Trần Kiều viết ra những thứ tương lai anh có khả năng làm được, tuy rằng chưa sáng tỏ, nhưng tóm lại là không tệ.

Trần Kiều lấy bút chống cằm, suy tư gì đó, lại viết lên giấy.

Trần Kiều tính ngạch trống trong thẻ, lại viết lung tung lên giấy.

Trần Kiều vừa lòng nhìn tràn chữ trên giấy, anh cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lâm Tây.

“Đang làm gì?”

Lâm Tây nhanh chóng trả lời.

Lâm Tây: “Vừa mới ăn cơm xong, buổi chiều định ra ngoài tìm công việc.”

Lâm Tây: “Ông chủ Trần, chỗ anh có thiếu nhân thủ không? Còn nhận người chứ?”

Trần Kiều mỉm cười, đang chuẩn bị trả lời.

Ngay lúc này lại có một tin nhắn gửi tới. Không phải Lâm Tây, là chú Trương.

Trần Kiều nhíu mày, click mở khung thoại của chú Trương.

“Tiểu Trần, có đó không?”

Trần Kiều xụ mặt trả lời: “Tiền mới hôm qua đã chuyển qua.”

Chú Trương gọi điện thoại tới, Trần Kiều do dự một lát, bấm chấp nhận.

“Chú Trương.” Trần Kiều lạnh nhạt nói.

“Tiểu Trần.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh của chú Trương, Trần Kiều phiền chán đưa điện thoại ra xa chút.

“Con cứu Trương Nhị đi.” Giọng nói chú Trương mang theo nức nở.

“Sao?”

“Hôm qua Trương Nhị cùng bạn học đi ra ngoài chơi, nó lấy xe của chú đi, còn uống rượu, sau đó, sau đó.…”

“Chú Trương,” Trần Kiều xoa xoa ấn đường, “Chú từ từ, nói rõ ràng chút.”

“Trương Nhị là đứa trẻ ngoan, nó nhất định không phải cố ý, nói không chừng không phải nó làm, nó……”

“Nó làm gì!?”

“Nó chạy xe đâm trúng người khác.” Chú Trương khóc lóc nói. “Cảnh sát nói phải ngồi tù, chú nói sẽ bồi tiền trị liệu, như vậy mới không cần ngồi tù.”

“Tiểu Trần, bây giờ con có năng lực, con cứu nó đi, nó mới thi đại học xong, nó không thể ngồi tù.”

Trần Kiều âm thanh vững vàng nói: “Chú Trương, con.…”

Chú Trương lại khẩn cấp giành nói: “Trước kia con ở nhà của chú, dì Trương đối xử với con không tệ, tốt xấu gì cũng cho con miếng cơm ăn, còn cho con đi học. Tiểu Trần, lần này con cứu nó, chú Trương bảo đảm, về sau tuyệt đối không quấn lấy con nữa.”

Trần Kiều trầm mặc một lát, nói: “Chú Trương, đừng gấp, bây giờ con chuyển tiền trị liệu qua trước cho người ta.”

“Con… Chú chờ, con lập tức trở về xử lý.”

Treo điện thoại, tin nhắn của Lâm Tây nhảy ra.

“Sao không trả lời.”

“Được rồi, không nhận người thì thôi, em ra tiệm trà sữa thử xem vận khí.”

“Hôm nay anh định làm gì?”

“Ăn cơm trưa chưa?”

“Em ăn mì gói.”

Trần Kiều nằm ở trên sô pha, cảm giác cuộc điện thoại lần này như quỷ hồn, rút đi sức lực toàn thân anh.

Trần Kiều cầm lấy tờ giấy trên bàn, xé nát, ném vào thùng rác.

Anh cảm thấy mình tựa như con lạc đà kia, không phải, là Tường Tử kia

Anh quá buồn cười.

Lâm Tây vào một tiệm trà sữa làm việc, tiền lương một ngày một trăm ngàn, không mệt lắm. Trong tiệm có một nữ sinh giống cô, cũng vừa mới thi đại học xong, nghỉ hè muốn tìm tìm công việc làm kiếm chút tiền tiêu vặt.

Nữ sinh tên là Điền Tâm, người cũng như tên, là một cô gái có diện mạo đáng yêu tính cách mềm mại làm người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Bởi vì thích uống trà sữa nên cô ấy tới tiệm trà sữa làm công.

Lâm Tây chưa từng kết bạn với người nào như vậy, Lưu Vũ Thần là loại người thiếu tâm nhãn tính cách sang sảng, không cần bạn tới gần, cô ấy có thể tự đi lên bắt chuyên với bạn cười nói vui vẻ không để yên.

Mà Điền Tâm lại giống một cô em gái nhỏ, lúc Lâm Tây tới gần nói chuyện với cô ấy ngữ khí không tự giác trở nên ôn nhu.

Sau ngày đầu tiên đi làm kết thúc, Lâm Tây vui mừng gửi tin nhắn cho Trần Kiều, Trần Kiều không trả lời tin nhắn của cô. Lâm Tây gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nhận.

Lâm Tây ra khỏi tiệm trà sữa, nhảy chân sáo về nhà, lần đầu tiên kiếm được tiền, nên rất vui.

Một trăm ngàn, có thể mời Lâm Cường và Tào Lệ Linh ăn một cái lẩu, nhưng bây giờ đã trễ, chỉ có thể ra chợ đêm ăn một bữa thịt nướng. Lâm Tây tính toán trong lòng, nhanh chân đi về nhà.

Tuy quan hệ giữa cô và ba mẹ không tốt, mấy ngày hôm trước mới ầm ĩ một trận, nhưng số tiền đầu tiên kiếm được, vẫn muốn chia sẻ với hai người họ.

Lâm Tây đi đến cửa nhà, nghe thấy tiếng ồn ào từ trong nhà truyền ra.

Vui vẻ trong lòng Lâm Tây lập tức trầm xuống.

Cũng chỉ có hai ngày thi đại học bọn họ mới ngừng cãi nhau, cô thi đại học xong, bọn họ lại bắt đầu, thậm chí trầm trọng hơn.

Lâm Tây lấy chìa khóa mở cửa, trong phòng hai người đứng mặt đối mặt, cãi nhau túi bụi, Lâm Tây còn chưa rõ ràng tình huống.

Bỗng nhiên chát một tiếng.

Lâm Cường tát một cái lên mặt Tào Lệ Linh.

Lâm Tây lắp bắp kinh hãi.

Lâm Cường sắc mặt dữ tợn, nổi giận đùng đùng. Tào Lệ Linh bụm mặt, vẻ mặt kinh ngạc, có vẻ rất chật vật.

Nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong giây lát, Tào Lệ Linh hét lớn một tiếng, mắng to vọt về phía Lâm Cường.

Tào Lệ Linh bóp cổ Lâm Cường, liều mạng đá đánh mắng chửi, giống hệt người đàn bà đanh đá.

Tào Lệ Linh đôi mắt đỏ bừng, tay đấm chân đá, miệng mắng: “Mày dám đánh tao!”

Lâm Tây nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, trong lòng dâng lên một trận hoang vắng.

Lâm Tây thở dài, chạy lên kéo hai người ra.

Hai người đều mạo hiểm tức giận, đầu tóc rối bù, mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhau.

Tào Lệ Linh hùng hổ tránh khỏi người Lâm Tây, đi về phòng, rầm một tiếng hung hăng đóng cửa lại.

Lâm Tây hoảng hốt thấy khóe mắt Tào Lệ Linh chảy nước mắt, có xoang mũi cùng cổ họng áp chế nhưng không kiềm nén được tiếng khóc.

Lâm Cường nhìn thoáng qua Lâm Tây trong ánh mắt mang theo xin lỗi, lại hừ một tiếng trừng mắt liếc nhìn căn phòng đóng cửa kia.

Lâm Cường vòng qua Lâm Tây, không nói một lời đi đến trước cửa nhà, xỏ giày đá cửa rời đi.

Ngắn ngủn vài phút, phòng khách khí thế ngất trời, bị hai tiếng đóng cửa làm cho im thin thít, cũng chỉ dư lại một mình Lâm Tây.

Trống rỗng trong lòng lại dâng lên, mang theo gió lạnh, lạnh đến xương tủy.

Không biết từ khi nào bắt đầu, căn nhà này cũng đã biến thành một cánh đồng hoang vu.

Lâm Tây đi đến trước cửa phòng Tào Lệ Linh, cửa bị khoá trái. Lâm Tây đứng một hồi, mơ hồ nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh sột soạt.

Lâm Tây thở dài thật sâu, cô không biết, trong ba người bọn họ, ai đáng thương hơn ai.

Lâm Tây chưa từng thấy qua Lâm Cường tính tình tốt lại biết lạnh lùng, Tào Lệ Linh tính tình mạnh mẽ lại biết khóc.

Cũng chưa thấy qua Lâm Cường yếu đuối ôn hòa đánh Tào Lệ Linh.

Ngoại trừ lần trước tát cô ba cái, thì ông chưa từng đánh người bao giờ.

Lòng Lâm Tây vẫn luôn oán trách nơi này vừa tối vừa áp lực, nơi này căn bản không thể làm người vui vẻ.

Cô luôn muốn chạy trốn.

Nhưng trong nháy mắt kia nhìn thấy Tào Lệ Linh khóc, ánh mắt xin lỗi của Lâm Cường, cô lại cảm thấy, chính mình không có lý do gì trách tội.

Đều là người.

Người bình thường ai mà không có thất tình lục dục ngũ cảm.

Tào Lệ Linh cũng chỉ là một người phụ nữ tính cách tương đối cường thế, mà Lâm Cường cũng chỉ là một người đàn ông tương đối yếu đuối, chỉ là hai con người bình thường không có gì sai.

Hai người luôn cãi nhau, nhưng trước nay chưa từng nghĩ tới ly hôn.

Lâm Tây biết, hai người chỉ vì muốn cho cô một gia đình hoàn chỉnh. Cũng không biết hai người họ có biết hay không, Lâm Tây chưa từng có cảm giác của nhà.

Lâm Tây có thể trách ai được. Bọn họ làm gì sai?!

Chẳng qua bọn họ tự vây bản thân mình trong một cái nhà giam bất hạnh do bọn họ chế tạo ra thôi.

Chẳng qua Lâm Tây cũng ở trong nhà giam này chịu tra tấn thôi.

Bọn họ đều thống khổ.

Lâm Tây chỉ có thể tự trách mình.

Nhưng cô có làm gì sai đâu?