Chương 17: Cầu phúc

Trước chùa miếu, người không nhiều, rất quạnh quẽ.

Mùi nhang quanh quẩn toàn bộ chùa miếu, không nồng, cũng không nhạt.

Hai người đi đến trước đệm hương bồ, chậm rãi khụy gối quỳ xuống, chắp tay trước ngực, thành kính quỳ lạy cầu phúc.

Trần Kiều: Cầu cho Lâm Tây thi đại học thuận lợi, cuộc sống sau này bình an khỏe mạnh.

Lâm Tây: Cầu cho Trần Kiều mỗi ngày vui vẻ, đoạn đường tương lai bằng phẳng.

Còn…

Hy vọng anh ấy cũng thích tôi.

Một lạy.

Hai lạy.

Ba lạy.

Hai người các loại tâm tư quỳ lạy trước mặt Bồ Tát.

Trong đại điện một mảnh yên tĩnh, tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng điểu và ve kêu bên ngoài rừng cây. Còn có, tiếng tim đập của hai người.

Rõ ràng cả hai đều không tin thần linh ma quỷ, lại không nhịn được đem nguyện vọng sâu nhất trong lòng cầu nguyện tại nơi đây, hy vọng có thể thành hiện thực.

Hai người quỳ lạy xong đi xuống núi, ngày mai Lâm Tây còn phải thi đại học, về nhà nghỉ ngơi sớm mới tốt, Trần Kiều đưa Lâm Tây đến cửa nhà, Lâm Tây cũng không từ chối, cùng anh đi tới cửa chung cư.

“Bây giờ anh ở nơi nào?” Lâm Tây do dự mãi, vẫn quyết định hỏi.

“Chờ em thi đại học xong có thể đi nơi đó của anh ngồi chơi.” Trần Kiều đáp.

“Em đây phải làm sao để liên hệ với anh?” Lâm Tây không chút ngượng ngùng hỏi.

Rốt cuộc đã xác định bản thân thích người trước mắt này, nên phải chủ động một chút.

“Hả?” Trần Kiều sửng sốt vài giây.

“Đưa số điện thoại của anh cho em.” Lâm Tây phóng khoáng nói.

Trần Kiều cúi đầu cười, báo một chuỗi số, hỏi: “Em có điện thoại sao?”

Lâm Tây lấy trong cặp ra giấy bút viết số điện thoại của Trần Kiều, nói: “Vốn dĩ ba mẹ em nói thi đại học xong sẽ mua cho em một cái, nhưng bây giờ em không muốn bọn họ mua cho mình cái gì. Chờ em nghỉ hè làm công một thời gian là có thể mua nổi một cái điện thoại.”

Lâm Tây quơ quơ tờ giấy trong tay: “Đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh nhưng không cho anh không nhận đâu đấy. Em còn có lời muốn nói với anh.”

“Nói cái gì?”

“Thi đại học xong lại nói. Nếu anh muốn tìm em thì có thể… Có thể lặng lẽ tới nhà của em tìm em!”

“Được.” Trần Kiều nói: “Mau trở về đi, thi đại học cố lên, đừng khẩn trương.”

Trần Kiều: “Anh tin tưởng em.”

“Em cũng tin tưởng em! Cảm ơn anh đã tới, tâm trạng bây giờ của em cực kỳ tốt, ngày mai phát huy nhất định vượt xa ngày thường.”

Trần Kiều gật đầu: “Tạm biệt.”

“Ngủ ngon.” Lâm Tây phất tay.

Tối nay sao sáng đầy trời, ve kêu ầm ĩ.

Chiến dịch thi đại học, hùng hổ diễn ra.

Thật ra chân chính trải qua rồi mới thấy không có gì đáng sợ, còn có loại cảm giác cáo mượn oai hùm.

Hai ngày thi đại học trời đều mưa.

Tâm trạng hai ngày nay của Lâm Tây rất tốt, có lẽ là do buổi tối ngày đó đi Tiểu Nam Sơn bái phật nổi lên tác dụng, lại có lẽ là do Trần Kiều làm đèn l*иg đỏ thật sự hữu dụng. Lâm Tây thi đại học vô cùng thuận lợi, thậm chí so với dĩ vãng còn tốt hơn.

Hai ngày này, Lâm Cường mượn xe đúng giờ đưa đón cô, Tào Lệ Linh ở nhà nấu cơm cho cô, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối. Hai người ở nhà ai cũng không dám nhiều lời, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của Lâm Tây.

Lâm Tây chỉ thấy cảm xúc phức tạp. Cô cảm thấy con người thật kỳ quái. Tỷ như cô chịu đãi ngộ tốt như vậy nhưng cô lại không biết đủ, bởi vì cô muốn không phải như thế này. Lại tỷ như Lâm Cường và Tào Lệ Linh, bọn họ muốn cái gì, lại có ai biết? Lại tỷ như Trần Kiều, anh là dạng người gì, Lâm Tây thậm chí không rõ lắm.

Loạn một nùi.

Nhưng mặc kệ thế nào, một hồi chuẩn bị mười mấy năm, hàng trăm hàng ngàn vạn người cộng đồng tham gia một hồi trận chiến ác liệt, trong hai ngày mưa ướt dầm dề, cuối cùng đã kết thúc.

Lâm Tây từ trường thi đi ra, nhìn sương mù mênh mông, còn cảm thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra đều không quá rõ ràng.

Thế nhưng chuyện đơn giản như vậy lại kết thúc phức tạp.

Người chung quanh tốp năm tốp ba mặt cười sáng lạn đi ra cổng trường, phụ huynh đi đón con cái cười ha hả.

Lâm Tây nhìn về phía cổng trường, Lâm Cường không tới đón cô.

Lâm Tây nhún vai, chuẩn bị về nhà.

Bỗng nhiên, ở vị trí lần trước, cô lại thấy được Trần Kiều.

Đường đối diện bên kia nam sinh đầu đội mũ lưỡi trai màu đen đang nhìn cô, cười dương quang sáng lạn.

Lâm Tây nhếch môi, vui vẻ chạy đến bên kia đường.

“Sao anh lại tới đây?” Lâm Tây đôi tay chấp ở phía sau, nhảy bước nhỏ nói.

Trần Kiều hỏi: “Trong chốc lát có thời gian không?”

“Có. Hôm nay không có việc gì. Sau này cũng không có việc gì!”

“Vậy đi thôi, đưa em đi chúc mừng.”

Lâm Tây cười nói: “Thành tích còn chưa phát ra, bây giờ chúc mừng cái gì hả.”

“Cũng không phải chúc mừng thành tích của em. Là chúc mừng em thoát khỏi khổ ải, bước vào một cuộc sống mới.”

Lâm Tây nghiêng đầu hỏi: “Chúc mừng như thế nào?”

“Đưa em đi ăn lẩu, thế nào?”

Lâm Tây vui vẻ: “Muốn ăn lẩu thập cẩm.” Lâm Tây liếc đồ vật trong tay Trần Kiều: “Đây là cái gì?”

Trần Kiều nhấp miệng mỉm cười: “Quà, một hồi đến cửa hàng lẩu đưa cho em xem.”

Lâm Tây bĩu môi: “Vậy đi thôi.”

Hai người đi vào một cửa hàng chuyên bán lẩu, Trần Kiều nói phải có cảm giác nghi thức, cho nên muốn chọn một phòng ngồi ăn.

Trần Kiều đem túi giấy trên tay đưa cho Lâm Tây, “Đây. Mở ra nhìn xem.”

Là một cái điện thoại mới, màu hồng nhạt, rất đẹp.

Lâm Tây ngẩn người, không nghĩ tới Trần Kiều sẽ tặng cho cô điện thoại.

“Không thích sao?” Trần Kiều thấy Lâm Tây không nói gì, vội vàng nói: “Anh hỏi qua nhân viên cửa hàng, màu sắc này nữ sinh dùng nhiều nhất, nếu em không thích màu này thì có thể đi đổi.”

“Kiểu dáng anh chọn là khoản mới nhất, tính năng và vẻ ngoài…”

“Không phải.” Lâm Tây cắt ngang lời anh.

“Cái này quá quý.” Lâm Tây mặt lộ vẻ khó xử. “Em đã thiếu anh rất nhiều, còn ăn cơm và ở nhà của anh, đã nói sau khi thi đại học xong sẽ trả lại tiền cho anh...”

Sắc mặt Trần Kiều lập tức nhẹ nhàng xuống, “Đây là quà.”

“Tốt nghiệp vui vẻ.”

Lâm Tây bất đắc dĩ cười: “Anh sao lại thích tặng quà cho người khác vậy.”

“Không phải.” Trần Kiều một bên nói, một bên mở một cái hộp khác ra: “Anh cũng chỉ tặng quà cho một mình em.”

Trần Kiều nhìn Lâm Tây, gằn từng chữ: “Em là người thứ nhất, người thứ hai cũng là người thứ ba anh tặng quà.”

Trần Kiều đẩy cái hộp đến trước mặt cô: “Món quà thứ ba.”

Là một cái bánh kem, mặt trên vẽ Cậu Bé Bọt Biển ngốc nghếch nhếch miệng cười.

Lâm Tây hô to: “Là bánh kem! Ha ha, vẫn là Cậu Bé Bọt Biển.” Lâm Tây ngẩng đầu nhìn Trần Kiều: “Nghĩ như thế nào lại tặng bánh kem cho em?”

“Vốn dĩ chuẩn bị cho ngày quốc tế thiếu nhi tặng cho em, nhưng chậm trễ, bây giờ xem như bổ sung.” Trần Kiều nói: “Đặt ở đây đi, trong chốc lát ăn xong lẩu là có thể ăn bánh kem.”

“Ừ.” Lâm Tây gật đầu thật mạnh, ánh mắt lưu luyến chuyển từ bánh kem sang nồi lẩu.

Tuy rằng nói điện thoại quá quý, nhưng Lâm Tây vẫn ngượng ngùng tiếp thu, vì người tặng là Trần Kiều, Lâm Tây cũng yên tâm thoải mái nhận, tâm tình còn nhộn nhạo.

Lâm Tây cảm thấy bọn họ tựa hồ càng ngày càng có nhiều dây dưa, mặc kệ là tiền tài hay là cái gì, nhưng mặc kệ là cái gì, chỉ cần có, giống như thế này thì thật tốt.

Thi đại học kết thúc, Lâm Tây lập tức thả lỏng, tâm tình rất tốt, nói cũng nhiều lên. Tâm tình của Trần Kiều thoạt nhìn cũng không tồi, cũng nói không ít lời.

Lẩu thập cẩm hàng ngon giá rẻ, nhưng không chịu nổi hai cái dạ dày lớn. Hai người ăn nồi lẩu tổng cộng tốn hết một trăm ngàn, sau đó ăn hết bánh kem của Trần Kiều, ăn không còn một miếng.

Một bữa cơm ăn hai người cảm thấy mỹ mãn, vô cùng nhuần nhuyễn.

Ăn no đủ, Lâm Tây tùy tiện đưa ra ý kiến đi dạo tiêu thực.

“Đi Tiểu Nam Sơn dạo một vòng?” Trần Kiều đề nghị.

Lâm Tây ôm bụng lắc đầu: “Không, ăn no quá rồi, không có sức leo núi.”

“Rau thơm thịt bò vừa rồi ăn ngon, lần sau còn muốn ăn nữa.” Lâm Tây còn đang chìm trong dư vị mỹ thực.

“Vậy đi dạo quảng trường đi.” Trần Kiều nói.

“Được.” Lâm Tây gật gật đầu.

Tháng sáu ở Bắc Thành, ban đêm đám người nói to làm ồn ào đường phố, trên bầu trời ngôi sao vẫn phát sáng, hai ngày hôm trước mưa to, trong không khí có thể cảm nhận được ẩm ướt của bùn đất.

Lâm Tây và Trần Kiều sóng vai đi trên đường, trên quảng trường các bác gái mở âm hưởng ca hát khiêu vũ, đám trẻ con ra sức la hét rượt đuổi nhau, các đôi tình nhân ngồi dưới băng ghế đá đỏ mặt khe khẽ nói nhỏ.

Nơi xa bên con sông truyền đến tiếng ếch kêu, gần chỗ lùm cây truyền đến tiếng kêu của dế mèn.

Quán thịt nướng hương khói lượn lờ, âm thanh chén rượu va chạm, tiếng hò hét tiếng cười vang.

Đây là mùa hè.

Hai người vai sóng vai chậm rãi đi tới.

“Thi đại học kết thúc rồi, tâm tình thế nào?” Trần Kiều hỏi.

Lâm Tây nghĩ nghĩ: “Rất vi diệu. Không thể hiểu được đã kết thúc.”

“Vậy nghỉ hè muốn làm gì?”

“Ừm… Có thể sẽ đi làm công, trước tiên kiếm chút tiền. Mặt khác… Còn chưa nghĩ tới.”

Trần Kiều gật gật đầu.

“Ngày mai lớp của em tổ chức liên hoan chúc mừng tốt nghiệp.” Lâm Tây nói: “Ăn xong một bữa cơm rồi về nhà, lớp mười hai cứ như vậy kết thúc. Các giáo viên nói lên đại học là một hành trình mới.”

Lâm Tây dừng một chút, nói: “Nếu có thể, em thật sự hy vọng có thể đem hết thảy bắt đầu lại một lần nữa, có được một cuộc sống mới. Để những chuyện không tốt đều qua đi.”

“Em có chờ mong cuộc sống đại học?” Trần Kiều hỏi.

“Có.” Lâm Tây đáp: “Xã đoàn, Hội Học Sinh, ký túc xá, nhà ăn, lớp học… Đều không giống cấp ba, em rất chờ mong.”

Lâm Tây bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười nói: “Đều nói đại học là một nơi chỉnh dung, chờ em lên đại học nói không chừng anh liền không nhận ra em.”

Trần Kiều cười, không nói gì thêm.

Hai người đi thật lâu, lâu đến đám người trên quảng trường đều tan đi, trên đường cái dần dần thưa thớt chỉ còn lại bóng dáng của hai người.

Hai người đi lên một cây cầu, ánh trăng phát sáng ở trên bầu trời, cách đó không xa gác chuông cao cao chót vót, gió đêm lạnh thổi tới, đèn đường lộng lẫy chiếu sáng đường phố.

Trần Kiều bỗng nhiên nói: “Em đã nói, thi đại học xong muốn cảm ơn anh.”

Lâm Tây ngượng ngùng cười: “Em còn chưa làm công đâu, chờ em kiếm tiền rồi sẽ tặng anh một món quà.”

Lâm Tây: “Nhưng, vẫn còn có chuyện muốn nói với anh.”