Thứ hai, ngày 26 tháng 6 năm 2019, trời quang.Ngày kia là tới kỷ niệm ngày cưới một năm của tôi và vợ tôi rồi, tôi quyết định sẽ dành ra ngày hôm nay và ngày mai để suy nghĩ xem rốt cuộc ngày kia nên làm như thế nào.
Trước kia mỗi lần đi hẹn hò, mẹ tôi đều sẽ làm quân sư cho tôi, thỉnh thoảng bố tôi cũng sẽ đưa ra vài sáng kiến. Có điều bây giờ tôi đã cưới vợ rồi, nếu mà vẫn còn phải nhờ đến bố mẹ thì nhất định sẽ bị vợ tôi khinh thường cho mà xem.
Cho nên lần này tôi quyết định sẽ dựa vào chính mình, tuyệt đối sẽ không đi hỏi bố mẹ tôi đâu.
Tôi rất có tin tưởng vào bản thân.
Bởi vì trước kia, cứ sau mỗi lần hẹn hò, tôi đều ghi chép lại rất cẩn thận về thời gian, địa điểm, người và cảnh, giọng điệu nói chuyện, nguyên nhân và quá trình dẫn đến sự phát triển kết quả đó, rồi còn ghi thêm cả ý nghĩa, giá trị, tác dụng của các chỉ dẫn để những lần hẹn hò sau với em ấy còn biết đường mà áp dụng vào nữa.
Tôi viết kín cả ba quyển notebook khổ A5 cỡ lớn. Nhưng chỉ có mỗi 50% quyển notebook đầu tiên là ghi chép lại nghiêm túc về các buổi hẹn hò thôi, chứ 50% còn lại của quyển notebook đầu tiên và hai quyển notebook sau đó thì tôi đều là dựa vào tình hình thực tế của mỗi lần hẹn hò để nghĩ ra các cách xử lí và cách cải tiến, tự đánh giá những điểm được và không được của bản thân mình.
Mẹ tôi nói chỉ cần mình nỗ lực thì nhất định sẽ có thu hoạch.
Tôi cảm thấy thời gian thu hoạch của tôi sắp tới rồi.
Lúc đến giờ ngủ tối, tôi vẫn chưa nghĩ ra được một tí chữ nào cả, nhưng cũng chẳng sao, tôi đã ngồi đọc toàn bộ quyển notebook lại một lần nữa, tổng kết và chọn lọc ra những điểm quan trọng, rồi vẽ bản đồ tư duy, còn tiện tay vẽ thêm hai người đang nắm tay nhau, sau lại cảm thấy chỉ có hai người thì trông cô đơn quá, thế là tôi lại vẽ thêm một con chó, rồi lại vẽ thêm một chuồng chó, còn cả phòng khách và ghế sofa nữa.
Thấy vẫn còn có khoảng trống, thế là tôi lại vẽ thêm sàn nhà, giấy dán tường, đèn treo, cửa phòng bếp, một góc phòng ngủ, rồi còn có cả chậu hoa mà vợ tôi đang trồng ở ngoài ban công.
Trông quá là đẹp luôn.
Ơ mà hình như tôi đã quên mất điều gì đó rồi thì phải?
Yêu vợ của anh.