“Cậu nghĩ thế là quá sai lầm rồi cậu có biết không hả?!” Sau khi biết được ý nghĩ của tôi, cô bạn ngay lập tức thốt lên: “Lạp Sênh, cậu làm ơn có thể đứng ở góc độ của chính mình để suy nghĩ cho bản thân cậu có được không hả, cậu phải tự hỏi bản thân rằng, cậu cũng không phải là đối phương, thế thì làm sao mà cậu biết được rằng liệu đối phương có bị chịu thiệt hay không. Thượng đế mở được cho cậu một cánh cửa thì cũng có thể đóng đi của cậu một cánh cửa. Lạp Sênh, cậu thật đúng là quá phí phạm cái nhan sắc này của cậu rồi.”
Bị cô bạn nói một lèo như vậy, cuối cùng tôi cũng có chút hoài nghi không biết có phải là Thượng đế đang muốn đẩy tôi về phía Phương tiên sinh hay không nữa.
“Lạp Sênh, tớ không phải là đang muốn đả kích cậu đâu, nhưng nếu mà cậu thật sự vẫn còn có suy nghĩ như vậy, thế thì cậu cứ xác định là sẽ bị FA cả đời này đi.” Cô bạn lại bồi thêm một câu.
Tôi có cảm giác như mình đã thật sự bị đả kích đến thương tích đầy mình rồi đây, “bộp” một tiếng đập trán lên bàn, tôi bi thương nói: “Được rồi, tớ cam đoan sẽ sửa đổi mà.”
“Cam đoan cũng chả có tác dụng cái rắm gì cả! Cậu phải hành động đi thôi!” Nói đến đây, cô bạn lại hí hửng hẳn lên: “Nói mau! Cậu cùng với cái anh chàng đẹp trai kia đã tiến được tới mức độ nào rồi hả? Hôn môi chưa? Lên giường chưa? Kỹ thuật của anh ta có được không? Ôi giời ơi! Đáng nhẽ ra vừa rồi tớ phải lao ra đó mới phải chứ, nếu thế thì cậu đã có thể giới thiệu cho hai bọn tớ làm quen với nhau luôn rồi, mà tớ cũng có “kiểm hàng” giúp cậu luôn một thể, cậu ít kinh nghiệm như vậy, nhỡ đâu lại gặp phải một tên cặn bã thì chết dở. Mà nhỡ đâu tên cặn bã đó lại còn thích chơi trò SM nữa thì làm sao, mà nhỡ đâu…”
Tôi thấy hai mắt của cô bạn sáng rực cả lên, suýt thì còn chảy cả nước dãi, thế là tôi bèn lặng lẽ nuốt lại cái ý định kể cho cô bạn nghe về tình hình giữa tôi và Phương tiên sinh.
Tôi vẫn là nên đi tìm một người nào đó bình thường hơn một chút để hỏi về chuyện này vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi gọi điện thoại cho bà Khương. Thứ nhất là vì dù sao thì chuyện này cũng có liên quan đến Phương tiên sinh, thứ hai là vì không hiểu sao mà tôi lại cứ có cảm giác là bà Khương rất có am hiểu trong việc xử lý những vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm (?)
Aiz, nếu mà vẫn không được nữa thì tôi cũng chỉ còn nước đi tìm tới Cha xứ ở nhà thờ mà thôi.
Tôi hỏi bà Khương: “Nếu cháu thật sự qua lại với Phương tiên sinh, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đi Mát-xcơ-va, như vậy thì có phải là sẽ làm tổn thương đến Phương tiên sinh hay không?”
Bà Khương hơi dừng lại một lúc lâu, sau đó mới nói: “Sẽ chứ, thằng bé nhất định là sẽ đau lòng lắm.”
Tôi không hiểu được, bèn hỏi: “Bác biết cháu sẽ làm tổn thương đến anh ấy, vậy sao bác vẫn còn muốn cháu qua lại với anh ấy?”
“Bởi vì đây chính là cuộc sống mà Tiếu tiên sinh.” Bà Khương nói: “Phương Phương đã sắp hai mươi bốn tuổi rồi, tôi muốn để cho thằng bé hiểu được, những thứ mà thằng bé yêu thích sẽ làm cho thằng bé vui vẻ và cũng có thể sẽ làm cho thằng bé đau lòng. Tôi không có cách nào dạy cho thằng bé hiểu được rõ về đạo lý này, chỉ có cậu mới có thể dạy được thằng bé thôi Tiếu tiên sinh ạ.”
Lúc đó, tôi thật sự rất muốn nói với bà rằng: “Bác tàn nhẫn quá đi mất.” Thế nhưng yết hầu lại giống như bị mắc nghẹn thứ gì đó, vô cùng đau đớn, không thể nói ra được lời nào cả.
“Cho nên, nếu như có một ngày nào đó trong tương lai, cậu thật sự làm tổn thương tới thằng bé, tôi cũng vẫn sẽ cảm kích cậu như cũ, bởi vì đây cũng chính là một phần của quá trình trưởng thành.”
“Tôi nghĩ, chắc hẳn là cậu cũng không hi vọng Phương Phương sẽ vĩnh viễn không lớn lên được, có đúng không nào?”
Tôi không đáp lại bà mà ngắt máy luôn.
Trực giác của tôi không sai, bà Khương quả nhiên là rất am hiểu trong việc xử lý những vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm. Hay nói thẳng ra, khốn cảnh mà tôi đang gặp phải cũng chính là do bà tạo nên.
Tôi lại nghĩ tới tấm chi phiếu cùng lá thư giới thiệu kia.
Trên đời này quả nhiên là chẳng có bữa cơm trưa nào miễn phí cả.
Chỉ có Phương tiên sinh ngốc nghếch là mới có thể đi thanh toán trước mà thôi.