Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa ta và Thẩm Hoài Đình có vẻ dịu đi đôi chút.
Ta không hề thay đổi.
Thẩm Hoài Đình cũng không còn ngày ngày lăn lộn thanh lâu, say rượu bét nhè.
Hắn lại một lần nữa nhặt cây giáo dài mà mình thông thạo lên, so tài với các binh tướng trên thao trường.
“Hầu gia nói ngài không muốn bị thương nữa, sợ phu nhân lại khóc.”
Thị vệ của hắn trộm nói với ta, có lẽ là muốn khiến cho ta vui lên một chút.
Nhưng phản ứng của ta vẫn nhàn nhạt, không còn tươi vui.
Một lần, khi Thẩm Hoài Đình đang thi đấu, ta cũng đến xem.
Dưới ánh nắng, hắn vung cây giáo, mái tóc đen tung bay trên làn da trắng, vết sẹo mờ trên mặt không hề phá hủy vẻ đẹp trai mà ngược lại còn khiến hắn tăng thêm vài phần khí phách nam nhi.
Nhưng từ đầu đến cuối, lại không có điểm nào giống Tiểu tướng quân của ta cả.
Ta đợi hắn thi đấu xong, gọi với theo.
“Hầu gia, chúng ta cùng nhau đi dạo đi.”
Hắn không từ chối.
Chúng ta sánh bước bên nhau đi dạo trong Hầu phủ, là lần đầu tiên sau ba năm chung sống.
Ta hơi hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của hắn, cùng với vết sẹo trên mặt.
“Thực ra chàng nói không sai, ta đúng là nữ nhân đã gả hai lần.”
Thẩm Hoài Đình sửng sốt, ta hỏi hắn: “Chàng có biết ta đã gả cho ai không?”
Hắn hơi nhíu mày.
“Ta không muốn biết.”
Nhưng ta không thèm đếm xỉa đến lời cự tuyệt của hắn, tiếp tục nói: “Chàng ấy tên là Hoa Thành Tiêu, là người cùng ta lớn lên ở Tây Bắc. Mùa hè chàng sẽ đưa ta đi cưỡi ngựa, buổi tối sẽ thổi sáo cho ta nghe trong sân nhà. Năm ta mười sáu tuổi đã muốn gả cho chàng, của hồi môn cũng đã chuẩn bị xong, nhưng trước đó một hôm biên ải xảy ra chiến loạn, chàng không thể không đi.”
“Sau đó, không bao giờ trở về.”
Trong cuộc chiến đó, Hoàng thượng đã lấy lại được biên cương, cha và anh trai ta cũng giành được nhiều chiến công lớn.
Chỉ có ta, mất đi phu quân của mình.
Đau tới mức không nói nên lời.
Cũng không có gì để nói.
Ngay cả cha và anh trai ta cũng giấu kín chuyện ta hứa hôn sắp gả, không cho ta nói một chữ với bên ngoài.
Ép ta, quên đi Hoa Thành Tiêu.
Nhưng ta, không thể nào quên được.