Khi mọi chuyện kết thúc, ta chậm rãi đi vào con hẻm nhỏ.
Cố Nguyệt Như đã bị mang đi, chỉ còn lại Thẩm Hoài Đình một mình đứng dựa vào tường.
Nhìn thấy ta, hắn cũng không hề ngạc nhiên.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng đến lạ thường.
“Ngươi lại nghe thấy rồi?”
Ta gật đầu: “Nghe thấy rồi.”
“Ta và nàng ấy không có ––”
Hắn bước ra từ trong bóng tối, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, trên mặt còn mang theo vài phần khó chịu, mở miệng giải thích với ta.
Nhưng ánh mắt của ta lại bị vết thương trên má trái của hắn thu hút.
Không dài, nhưng vô cùng sâu, máu tươi vẫn đang không ngừng chảy.
Tim ta lập tức run lên, vội vàng lấy khăn tay che miệng vết thương, trong mắt tràn đầy hoảng loạn: “Gọi thái y! Mau lên!”
Hắn sững sờ, cau mày nói: “Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi—”
Nhưng ta cứng rắn kéo hắn về phủ.
Cho đến khi thái y tới phủ khám bệnh, sau đó nói với ta rằng vết thương này không thể chữa khỏi, có lẽ cả đời sẽ để lại sẹo.
Ta đờ đẫn ngồi trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, không hề nhúc nhích.
Thẩm Hoài Đình nhíu mày thật chặt, đang định rời đi.
Nhưng lại bị ta nắm lấy cổ tay.
“Ta đau quá, Thẩm Hoài Đình, tại sao ta lại đau như vậy!”
Ta nằm trong lòng hắn, khóc nức nở không hề báo trước.
Khóc tới nỗi không thể kiềm chế được, đau đớn bi thương.
Như thể đã mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Thẩm Hoài Đình sửng sốt, vô thức an ủi ta: “Nàng đừng khóc, ta thật sự không đau.”
Hắn cho rằng ta đau lòng vì hắn.
Nhưng không hề.
Ta khóc là vì, trên đời này sẽ không còn ai giống Tiểu tướng quân của ta nữa.
Không còn ai nữa.