Chương 12

Có thể là năm tháng đem bà lắng đọng lại, đem ôn hòa đến, nhưng là gặp được người như Triệu Hinh Nhiên...

“ Triển phu nhân, tôi không phải có ý tú nàu, tôi chỉ là...”

Triệu Hinh Nhiên còn muộn biện minh cho mình, Đàm Vân đã mất kiên nhẫn mà phất tay, “ Được rồi, cô đi đi. Lễ khai mạc đã kết thúc, buổi tối tôi có việc của chính mình, cô không cần đi theo”

Triệu Hinh Nhiên đứng ở cửa, trừng mắt nhìn Nhan An An liếc mắt một cái, Đàm Vân đã hướng đi vào trong, Triệu Hinh Nhiên vẫn là chưa từ bỏ ý định mà định đi theo phía sau.

Đàm Vân cẩn thận nhìn một vòng trên từng tác phẩm, thỉnh thoảng phát ra âm thanh tán dương.

Treo ở trên vách tường không ít tác phẩm, đều là cửa Nhan An An tùy bút họa, tuy rằng rằng không phải tác phẩm có tiếng, nhưng nhìn đến đều thoái mái.

Hơn nữa nhìn ra được, người vẽ tranh rất có thiên phú, môi chi tiết đều lộ ra một khí chất.

Đàm Vân quay đầu, nhìn về sau Nhan An An ồn hòa hỏi: : Nầy đều là cháu họa sao/”

Nhan An An gật gật đầu.



“ Vậy cháu có nguyện ý họa cho bác một bức vẽ không?”

Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả ở bên cạnh có chút rối rắm nhìn một màn này, các cô còn tưởng phòng vẽ tranh không tiếp phác họa, nhưng là Nhan An An cố ý vẫy tay với các cô, các cô cũng tức thời không mở miệng nữa.

Nhan An An chớp mắt, nghiêm túc nói: “ Nguyện ý”

Cô lấy ra bút vẽ, dọn xong bàn vẽ, rồi ở trước mặt mọi người ngồi xuống.

Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả cũng tập trung tinh thần mà nhìn, các cô biết chị An An lợi hại, những mỗi lần Nhan An An vẽ tranh đều không có các cô ở đó, cho nên vẫn luôn đều có chút tiếc nuối.

Lần này rốt cuộc cũng có cơ hội.

Tác giả có lời muốn nói: Nguyên Đán vui vẻ, 2020 chúng ta cùng nhau hạnh phúc nhiều hơn.

Còn có chính là, hôm nay bình luận sẽ có bao lì xì nhaaaaaa

Editor: Bây giờ tui chỉ ước được 400 chữ, huhu, đêm qua đọc không kĩ tưởng chương 11: dài, ai ngờ là mình ngắt nhầm, khokkkkkkkkk