Anh ta vỗ nhẹ vai Từ Tĩnh Nhàn, ý muốn bà bình tĩnh lại, cùng lúc đó lo lắng nhìn qua ghế sofa.
Cũng tốt, Giang Diệu đã ngủ rồi. Cậu không thấy được bộ dạng lo lắng đến mất bình tĩnh của mẹ mình.
Giang Diệu cuộn tròn trên sofa, con bọ rùa bảy đốm bò thoát khỏi lòng bàn tay mở rộng của cậu rồi từ từ bò lên trên.
Không hiểu vì sao, so với Từ Tĩnh Nhàn biểu hiện gần như điên cuồng thì hình ảnh bọ rùa bò dọc theo cánh tay của thiếu niên lại có tính khủng bố với Ôn Lĩnh Tây hơn.
Anh ta vội vàng đi qua để bắt con bọ rùa kia lại.
Nhưng ngón tay còn chưa chạm đến đã khựng lại giữa không trung.
Ôn Lĩnh Tây do dự một chút, xoay người lại bàn làm việc lấy ra một tờ khăn giấy. Anh ta cẩn thận dùng tờ giấy bắt lấy con bọ rùa rồi đem thả lại chậu cây.
Bọ rùa trông rất vui vẻ mà lẩn vào trong chậu đất.
Ôn Lĩnh Tây nhẹ nhàng thở ra.
Sau lưng anh ta lại truyền đến âm thanh lo lắng mà bất lực của Từ Tĩnh Nhàn.
“Bác sĩ Ôn, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì mới cứu được thằng bé...”
Ôn Lĩnh Tây quay đầu, đã thấy Từ Tĩnh Nhàn hốc mắt đỏ lên, lông mi run rẩy, nhìn bà giống như một con thiên nga tan nát cõi lòng trên hồ băng.
Ôn Lĩnh Tây trầm mặc một lát rồi hỏi: “Bác Giang, gần đây bác trai có ở nhà không?”
Từ Tĩnh Nhàn lắc đầu: “Ông ấy đã ra nước ngoài tham dự một hội nghị học thuật rồi.”
Ôn Lĩnh Tây cầm lấy cốc nước dùng một lần trước mặt Từ Tĩnh Nhàn, đi đến bên máy lọc nước bên cạnh lấy cho bà thêm chút nước.
Thực ra từ khi Từ Tĩnh Nhàn đến đây vẫn chưa uống ngụm nước nào, cốc nước vẫn còn nguyên, nhưng việc lấy thêm nước này có thể phân tán sự chú ý của bà, giúp bà thả lỏng hơn.
“Thế còn bác thì sao? Tôi nghe nói đội văn nghệ tỉnh mời bác đi hướng dẫn bọn họ tập luyện....”
“Việc đó tôi đã từ chối rồi.” Từ Tĩnh Nhàn lắc đầu.
“Vì sao vậy?” Ôn Lĩnh Tây hỏi.
“Bởi vì Giang Diệu không thể rời xa tôi được..... Hình như của thằng bé gần đây không thích hợp......”
Từ Tĩnh Nhàn nói xong lại quay đầu nhìn về phía Giang Diệu, thậm chí còn vươn tay theo bản năng mà kéo con trai vào trong lòng.
Nhưng Giang Diệu đã ngủ trên sofa rồi. Cậu cuộn tròn cơ thể, ngủ thật ngon lành.
Từ Tĩnh Nhàn đành thu tay lại, đầy lo lắng và tâm sự mà nhìn cậu.
Tất cả những việc đó đều được Ôn Lĩnh Tây thu vào tầm mắt, anh ta càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.
Vấn đề thực ra không xuất phát từ Giang Diệu mà là Từ Tĩnh Nhàn.
Năm đó, việc Giang Diệu mất tích ngay trước mắt mình đã khiến cho Từ Tĩnh Nhàn phải chịu chấn thương tâm lý vô cùng lớn.
Hiện tại Giang Diệu đã quay trở về nhưng Từ Tĩnh Nhàn vẫn chưa thoát ra khỏi cơn ác mộng mất đi con trai.
Bà cho rằng con trai mất tích đều là do lỗi của bà, vì vậy bà muốn bồi thường cho thằng bé, muốn đối tốt với nó gấp ngàn lần.
Việc này liền hình thành một loại bảo vệ quá mức.