Quyển 1 – Chương 17: Tân Sinh

Thế nhưng, thời gian trị liệu bao lâu nay, khiến bà vô cùng tin tưởng tính chuyên nghiệp của vị bác sĩ này. Bà cảm thấy vẫn nên tuân thủ lời hứa của mình với bác sĩ Ôn.

Vì thế bà cố nhịn nóng lòng muốn đón con trai trở về.

Để dời sự chú ý, bà mở TV lên, bắt đầu xem chương trình.

Trùng hợp, trên đài truyền hình đang phát một trận thi đấu trượt tuyết. Bà nghiêm túc xem một hồi, bị nhóm vận động viên biểu diễn trên băng thu hút.

Bà nhìn thấy được động tác của vũ đạo ba lê trên người vận động viên trượt tuyết, trong lòng đột nhiên lại nhớ đến chuyện đội tuyển tỉnh mời bà đến huấn luyện ba lê.

"Tôi ngâm mình trong bồn tắm, nghe giai điệu âm nhạc khi biểu diễn lúc trước, đột nhiên hiểu rồi…." Từ Tĩnh Nhàn cười nói.

"Cậu nhất định đã nhìn ra từ sớm, là tôi quá lo lắng, tạo áp lực tâm lý cho con trai. Nhiều năm trôi qua, tôi luôn xem Giang Diệu là toàn bộ cuộc sống của tôi. Nếu như nó có thể giao tiếp bình thường với người khác, nhất định sẽ oán giận tôi, tôi quản nó quá nhiều, ép nó đến không thở nổi…"

Sau khi vượt qua sự bất an lúc đầu, Từ Tĩnh Nhàn lập tức hiểu ra, đây là một rối loạn lo âu chia ly.

Thì ra không phải con trai ỷ lại bà, mà là bà ỷ lại vào con trai.

Rốt cuộc bà cũng là người từng học tâm lý học.

Quan trọng hơn là, một khi thoát khỏi loại trạng thái lo âu này, bà phát hiện, ốc sên gì đó, quả thật không thể nào tồn tại.

Sao có thể chứ? Nhà bọn họ sạch sẽ như vậy mà.

Khi bà cười cùng bảo mẫu trong nhà nói chuyện này, bảo mẫu kích động mà nắm lấy tay bà, ngậm ngùi nói: "Ai ya! Cuối cùng bà cũng hiểu rồi! Mấy ngày nay mỗi ngày đều phải dọn nhà cửa sạch sẽ mười mấy lần, dày vò tôi chết rồi!"

Từ Tĩnh Nhàn đưa tay lên, dường như muốn sờ tóc của con trai.

Nhưng khi Giang Diệu quay đầu qua nhìn bà, ngược lại bà chỉ cười cười, sau đó buông tay xuống từ bỏ động tác tràn đầy tình yêu thương của mẹ này.

Ôn Lĩnh Tây vô cùng kinh ngạc.

Anh ta không nghĩ đến, chỉ trong một đêm, Từ Tĩnh Nhàn lại nghĩ thông suốt rồi.

Vị cựu vũ công ba lê này thì ra cũng không yếu ớt như vẻ ngoài của bà.

Nói đi cũng phải nói lại, có thể chịu nhiều khổ cực như vậy, trở thành một vũ công ba lê chuyên nghiệp, nội tâm của Từ Tĩnh Nhàn nhất định vô cùng kiên cường.

Từ Tĩnh Nhàn chỉ là sống trong áp lực và tự trách một thời gian dài, tự giam bản thân lại để trừng phạt mình.

Bây giờ, để Giang Diệu tạm thời rời khỏi bà, một khi bà đã thoát khỏi hoàn cảnh đó, bản thân lập tức sẽ hiểu rõ thôi.

Người mẹ này, thật sự rất mạnh mẽ, thông minh lại tỉnh táo.

Ôn Lĩnh Tây hít một hơi sâu, lắc đầu cười nói: "Bác không nên cảm ơn tôi, là bản thân bác tự cứu lấy bản thân."

….

Hoặc là nói, chính mình tự buông tha cho bản thân.

Trong lòng Ôn Lĩnh Tây lặng lẽ bổ sung.