Quyển 1 – Chương 15: Sơ Ngộ

Có lẽ thiếu niên đã nhận ra anh tức giận, cậu liền cúi đầu, co người lại khiến bả vai nổi lên. Tuy vậy cậu vẫn cứ đứng đấy không nhúc nhích, thậm chí còn không phản kháng.

Khi mà toàn bộ máu trên mặt thiếu niên được rửa sạch, Lục Chấp trong lòng có chút nao nao.

Đứa nhỏ này, quả thật xinh đẹp đến quá mức.

Sau khi giật mình xong, lại là cảm giác lo lắng khó hiểu.

Hội du thuyền đấu giá không phải một cái địa phương tốt. Cái này thiếu niên có một cái túi da xinh đẹp nhưng lại không có năng lực bảo vệ bản thân mình, có thể hay không đã…

Lục Chấp cẩn thận mà xác nhận một chút tình trạng thân thể của cậu ta, tuy nhiên sau đó liền phát hiện rằng cậu ta hoàn toàn không có thương tổn gì cả.

Cũng không có chuyện gì không ổn cả.

Hoặc có thể nói rằng, ít nhất trên thân thể thiếu niên hiện không có bất kì một loại thương tổn nào cả. Cũng không có rơi vào những cái kia đáng sợ tra tấn đối xử.

…Vậy thì tinh thần của cậu ta đâu rồi?

Lục Chấp cũng không quá chắc chắn, đứa nhỏ này vốn dĩ là tinh thần liền có vấn đề hay vẫn là bởi vì trên du thuyền xảy ra chuyện gì khiến cho thiếu niên biến thành như vậy.

Nếu là vế sau…



Tuy nhiên hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để tự hỏi những vấn đề này. Tóm lại trước hết việc cứu người vẫn là quan trọng.

Mặc kệ thế nào, vẫn là nên cảm ơn đứa nhỏ này còn phối hợp. Bị cọ rửa hung bạo dưới vòi hoa sen nước ấm mạnh mẽ cọ rửa, vậy mà thiếu niên liền một chút động tĩnh cũng không có.

Chỉ có lúc nước ấm không cẩn thận bắn vào mắt, lông mi thiếu niên mới run lên, thân mình cũng có phản ứng hơi né tránh.

Thật may là tốt xấu gì cũng không phải một “người thực vật” đúng nghĩa.

Cuối cùng Lục Chấp cũng xong, liền mang thiếu niên đi mặc quần áo sạch sẽ.

Sau đó liền gặp một vấn đề mới.

—— Giang Diệu không có quần áo sạch sẽ để thay.

Giang Diệu quần áo cũ căn bản đã ướt đẫm. Thân mình cậu gầy nhỏ như muốn hoà vào với quần áo ướt, run bần bật.

Tuy Lục Chấp ở trong phòng tổng thống cũng tìm được một vài bộ quần áo khác… Nhưng chúng đều có độ ô nhiễm khác nhau, tất cả đều không thể mặc.

Lục Chấp nhấp môi một cái.

Anh đưa tay lên xem di động trên cổ tay, nhìn trên bản đồ chấm tròn nhỏ, từ đó tính được ra đội cứu hộ còn cần tới nửa giờ nữa mới đến tiếp viện được.

Nửa giờ… Vậy thì đứa nhỏ ngốc này phỏng chừng đã chết vì lạnh.

Vì thế, lúc mà đội cứu viện đuổi tới, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục đội, chỉ xuyên cái nội y đứng ở trên boong tàu hướng bọn họ vẫy tay.

Nhiệm vụ lần này vốn là Lục Chấp hoá trang thành tầng lớp thượng lưu tham gia vũ hội, điều tra xem buổi bán đấu giá gian ác này chân tướng sau lưng sẽ như thế nào.

Ai mà có thể nghĩ đến, lúc ra cửa thì tây trang phẳng phiu, lúc gặp lại thì đã chỉ còn qυầи ɭóŧ.

Toàn bộ đội cứu viện cả kinh suýt nữa thì ngã, phi cơ trực thăng đều thiếu chút nữa liền từ không trung rơi xuống.

Mà điều làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc hơn chính là ở bên người Lục đội là một thiếu niên xinh đẹp đến quá mức.

Thân thể nhỏ gầy được bao bọc bởi bộ tây trang to rộng của người đàn ông, ống quần quá dài so với chân của thiếu niên được kéo lê trên mặt đất.

Lông mi như cánh bướm chậm rãi động đậy, toàn thân thiếu niên đều tản ra khí tức khó gần.

Đôi mắt thiếu niên hơi hơi thất thần, phảng phất ý nghĩ không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lại phảng phất ý nghĩ giống như không thèm để tâm bất cứ cái gì.

Ngón tay thiếu niên lại bắt lấy một góc qυầи ɭóŧ của Lục Chấp.

Hành động này thật quá lỗi thời. Cũng rất kỳ lạ.

Phi cơ trực thăng lại thiếu chút nữa rơi xuống dưới.