Ôn Lĩnh Tây cũng không thể nào hiểu được tại sao chính mình là một thanh niên đẹp trai, giỏi giang lại là Labrador. Tuy vậy Labrador cũng là một giống có trí tuệ cao hơn so với các giống khác. Biệt danh này cũng không khiến Ôn Lĩnh Tây cảm thấy lạ.
Giang Diệu rất yên tĩnh. Tan làm xong, Ôn Lĩnh Tây dẫn cậu về nhà mình. Giang Diệu giống y hệt một con búp bê phương Tây ngồi yên tĩnh ăn cơm, xem TV. Cậu hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng bản thân mình.
Có đôi khi cậu sẽ ở bên cạnh chậu cây trầu bà tìm kiếm bọ rùa bảy chấm mà cậu yêu tha thiết. Hoặc có đôi khi sẽ chỉ là ôm một quyển sách, lật từng tờ từng tờ một để xem.
Sau lúc tan làm là khoảng thời gian mà Ôn Lĩnh Tây có thể thả lỏng trạng thái của bản thân. Anh cũng không định nói chuyện trị liệu với Giang Diệu bằng kỹ năng của một bác sĩ khoa tâm thần.
Anh đem Giang Diệu về nhà, bởi vì chủ yếu muốn cho Từ Tĩnh Nhàn nhiều thêm thời gian nghỉ ngơi, có thêm một chút thời gian để thở dốc.
Bà đã quá mệt mỏi.
Cha của Giang Diệu - Giang Nhất Hoán là học giả nổi danh, Từ Tĩnh Nhàn nói ông ý thời gian gần nhất đang ở nước ngoài tham gia hội nghị học thuật.
Mặc dù không phải ở nước ngoài, các chuyến của cha Giang Diệu ở trong nước cũng vô cùng bận rộn. Bởi vậy phần lớn thời gian đều là Từ Tĩnh Nhàn chăm sóc, để ý Giang Diệu.
Nghe nói rằng năm đó vào thời điểm Giang Diệu được chẩn đoán chính xác bệnh tự kỷ, cha cậu Giang Nhất Hoán vốn dĩ định bỏ lễnhậm chức để cùng với vợ chuyên tâm chăm sóc con trai.
Tuy nhiên chính là Từ Tĩnh Nhàn từ chối. Bà cảm thấy công việc của chồng mình đặc biệt có ý nghĩa. Bà cũng không đành lòng nhìn một vị học giả tài hoa hơn người lại bị gia đình liên luỵ, vì thế bà đành trước một bước từ bỏ công việc múa ba lê, về nhà đảm đương một người mẹ, một người vợ toàn chức.
Đây chính là một đôi vợ chồng tình cảm cực tốt cũng như là một cặp cha mẹ hết mực yêu thương con cái.
Nếu Giang Diệu không mắc phải loại bệnh tinh thần khó chữa khỏi này, cậu lớn lên ở trong một gia đình như vậy, tương lai nhất định sẽ vô cùng tươi sáng, rộng mở.
Ôn Lĩnh Tây nghĩ vậy liền thương tiếc.
Anh nhìn lên đồng hồ, không khác nhau nhiều lắm, liền đem Giang Diệu vào phòng tắm.
“Mẹ cậu đã đem tất cả áo ngủ, đồ dùng của cậu mang tới đây.” Ôn Lĩnh Tây từ trong túi hành lý của Giang Diệu lấy ra các loại đồ dùng, cười nói, “Thật là suy xét chu đáo……”
Đồ đều là Từ Tĩnh Nhan vào thời điểm đồng ý với đề nghị của Ôn Lĩnh Tây, liền về nhà chuẩn bị đồ dùng đem tới.
Hành lý không chỉ có áo ngủ, quần áo tắm, còn có gối đầu cùng chăn nhung để đắp.
Nhìn sơ qua không giống như là đi qua nhà người khác ở tạm một đêm mà giống đi cắm trại hơn.
Đây cũng là gia giáo và lễ tiết của Ôn Tĩnh Nhan. Tuy rằng là Ôn Lĩnh Tây chủ động đưa ra lời đề nghị mang Giang Diệu về nhà, nhưng bà cũng không nghĩ sẽ làm đối phương cảm thấy phiền toái. Bởi vậy liền đem tất cả đồ dùng của Giang Diệu chuẩn bị tốt, Ôn Lĩnh Tây chỉ cần lấy ra dùng là được.
Giang Diệu đứng ở phía trước bồn rửa tay, yên lặng đứng nhìn Ôn Lĩnh Tây đem áo ngủ cùng qυầи ɭóŧ của cậu đặt ở trên mặt bàn.
Đồ vật đều đã chuẩn bị tốt. Ôn Lĩnh Tây liền chuẩn bị tắm rửa cho Giang Diệu.
Nhưng mà khi Ôn Lĩnh Tây vừa đưa tay mình ra, Giang Diệu bỗng có phản ứng. Cậu nhanh chóng nắm lấy tay anh.
“……?” Ôn Lĩnh Tây sửng sốt một chút, không khỏi cúi đầu, mắt nhìn xuống nơi mà Giang Diệu đang bắt lấy.
Mà Giang Diệu cũng chậm rãi cúi đầu nhìn ngón tay sắp chạm vào cổ áo của mình.
【 Nói với anh ta: Đừng đυ.ng vào tôi. 】
Nội tâm của Giang Diệu đột nhiên vang lên âm thanh.
Giang Diệu nâng mắt lên, lông mi chậm rãi động đậy.
“Đừng đυ.ng vào tôi.” Cậu nói
Ôn Lĩnh Tây lại một lần nữa ngẩn ngơ.
Sau khi cảm giác kinh ngạc trôi qua, Ôn Lĩnh Tây trong lòng lập tức sinh ra...
Vui mừng!
Anh cảm thấy quá là ngoài ý muốn.
Giang Diệu thế nhưng đã có ý thức tự bảo hộ chính mình, cậu hiểu được việc từ chối người khác đυ.ng chạm vào bản thân mình!