Quyển 1 – Chương 32: Hấp dẫn

Thời gian qua anh cũng đã nhìn ra được điểm này, sau khi Từ Tĩnh Nhàn mất, Giang Diệu đối với cái chết củ mẹ mình cũng không có thay đổi cảm xúc quá nhiều.

Có lẽ Giang Diệu căn bản thật sự không thể hiểu thế nào là "Cái chết".

Vậy không cần thiết phải cưỡng ép cậu ấy phải cảm nhận nỗi đau mất mẹ. Huống hồ cái chết của mẹ cậu ấy thảm thiết đến vậy.

Ôn Lĩnh Tây có chút buồn phiền thở dài một hơi, định tiếp tục hỏi thêm vài câu, nhưng mà lúc này hai người đã đi đến gần cuối đoạn hành lang.

Phía trước mặt là khu triển lãm chính với không gian rộng lớn, qua hơn chục mét nữa là đến cửa ra của Khu tham quan côn trùng.

Ôn Lĩnh Tây vừa quay đầu lại nhìn xem liền thấy "cậu" đã kéo mũ áo hoodie lên che giấu hết thảy, đầu còn có hơi cúi xuống.

“Đến lúc tôi phải rời đi rồi. Bác sĩ Ôn, lần sau gặp lại.” Nam nhân hạ thấp tông giọng nói.

Ôn Lĩnh Tây nghe vậy liền ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng người trước mặt đã lảo đảo, ngã về phía trước.

“Giang Diệu!” Ôn Lĩnh Tây có chút bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột, nhưng vẫn theo bản năng duỗi tay ra đỡ lấy cậu.

Cả người Giang Diệu đột nhiên trở nên run rẩy.

Ôn Lĩnh Tây vừa mới chạm vào đã nhận ra khác thường ở cậu.

Giang Diệu lúc này cả người đều phát run, gương mặt cậu trắng bệch như cắt không còn giọt máu nào. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh tiết ra.

“Labrador…7…?”

Gương mặt Giang Diệu trở nên mờ mịt, trong miệng còn đang lẩm nhẩm, dường như cậu mới tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng nào đó.

Ôn Lĩnh Tây liền biết nhân cách phụ kia đã hoàn toàn ẩn đi. Anh rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao nhân cách phụ kia không chịu rời khỏi cậu, thứ gọi là "Ác mộng" đối với Giang Diệu mà nói không ngờ lại tạo ra áp lực lớn đến vậy.

“... Đi thôi, chúng ta nhanh chóng ra ngoài, tìm chỗ nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi.”

Ôn Lĩnh Tây nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dìu Giang Diệu đi nhanh ra ngoài Khu côn trùng.

‘‘Vâng…” Giang Diệu nhẹ giọng đáp lời. Nghe theo lời Ôn Lĩnh Tây mà bước đi theo anh.

....

Cùng lúc đó, bên ngoài Khu tham quan côn trùng.

“Bên trong đó còn bao nhiêu người nữa?” Một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc bạch kim bước nhanh đến chỗ Khu tham quan côn trùng, vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi thông tin từ cấp dưới bên cạnh.

“Báo cáo, vẫn còn khoảng hai mươi mấy người nữa đang ở bên trong.” Cấp dưới bên cạnh liên tục theo dõi tình hình bên trong qua thiết bị di động: “Theo tiến triển này nhiều nhất là hai phút liền có thể thanh lọc xong nơi này, thưa sếp!”

“Không kịp.” Người đàn ông tóc bạch kim nói ra một cách dứt khoát: “Một khi loại dị biến cấp S ra tay thì hậu quả sẽ không thể nào lường trước, để tôi vào…”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông bỗng nhiên cảm nhận được gì đó liền đột ngột dừng chân.

“Tần đại đội trưởng?” Cấp dưới đi phía sau thiếu chút nữa đã đυ.ng trúng vào người của vị quan lớn này, liền sợ tới mức muốn bỏ chạy, nhưng vẫn dè dặt cẩn thận dò hỏi vị trước mặt: “Có chuyện gì vậy sếp?”