Điều này thật là tốt. Biểu hiện này ở trên người của bệnh nhân tự kỷ, thật sự là rất đáng quý!
Ôn Lĩnh Tây cũng thật sự vui mừng vì Giang Diệu. Cảm giác vui sướиɠ này cũng đã làm lu mờ cái hiểu lầm nho nhỏ gây nên cảm giác ngại ngùng vừa rồi.
Khi anh xác nhận được rằng Giang Diệu muốn tự mình vệ sinh cá nhân, liền cùng cậu đề nghị nếu có chuyện gì xảy ra liền lập tức gọi anh. Sau đó Ôn Lĩnh Tây cười vui vẻ rồi rời khỏi phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng đóng lại.
【 Khóa cửa. 】
Âm thanh từ trong lòng lại một lần nữa vang lên.
Giang Diệu nghe lời mà đi qua. "Cùm cụp" một tiếng liền khoá cửa lại.
【 Lúc tắm rửa nhớ kỹ phải đóng cửa. Còn có lúc cởϊ qυầи áo, lúc đi tiểu…】
Âm thanh trong lòng không chê phiền mà liên tục nhắc nhở cậu.
Giang Diệu "Ừm." một tiếng tỏ rõ bản thân đã hiểu.
Cậu cúi đầu, nhìn xuống ngón tay của chính mình đang xoa cúc áo. Hơi dùng lực một chút, cúc áo liền được cởi.
Từng viên, từng viên một.
Chính bản thân mình đang tự cởϊ áσ sơ mi, trong gương liền lộ ra thân thể trắng nõn mảnh khảnh.
Sau đó là quần dài.
Sau đó là vớ.
Thật nhanh cậu liền đem những thứ trên người cởi bỏ.
Giang Diệu liền nhớ tới quá trình tắm rửa lúc ở nhà mà mẹ làm cho mình, vì thế cậu liền để chân trần, đi vào trong phòng tắm.
Gạch men sứ dưới lòng bàn chân có một chút lạnh.
【 Dép lê. 】
Âm thanh trong lòng nhắc nhở cậu.
Giang Diệu cúi đầu nhìn xem bốn phía. Trên mặt đất có dép lê mà Ôn Lĩnh Tây từ hành lý của cậu lấy ra.
Là dép lê gấu nhỏ màu xanh mà cậu hay dùng ở nhà.
Giang Diệu xỏ dép, mở vòi nước. Cậu đem tay để ở dưới vòi nước thử nhiệt độ, xong liền điều chỉnh nhiệt độ dòng nước.
Cuối hè đầu thu, thời tiết không quá là lạnh.
Nước ấm xôn xao mà rơi xuống nền gạch, bọt nước bắn ra đều rất ấm áp.
Giang Diệu thân mình trần trụi, cả người còn đứng ở bên ngoài tấm kính phòng tắm vòi sen. Chỉ có bàn tay ở dưới vòi hoa sen thử nước ấm.
Độ ấm đã không khác biệt lắm, có thể đi vào tắm rồi.
Giang Diệu bỗng nhiên quay đầu, nhìn phía sau lưng.
【 Làm sao vậy? 】
Thanh âm ở trong lòng liền nhạy bén cảm nhận thấy sự khác thường.
Trong phòng vệ sinh trống không. Cửa phòng cũng đã khóa chặt, không có người tiến vào. Bên ngoài cũng không có bất kỳ động tĩnh kỳ lạ nào.
【 Cậu đang xem cái gì? 】
Âm thanh trong lòng liền hỏi.
Giang Diệu quay đầu đi, duỗi cổ xem phía sau lưng của mình, nói: “Không tốt.”
【……? 】
Phía sau lưng cậu liền trơn bóng, lộ ra trong không khí, có chút lạnh.
Giang Diệu đi vào phòng tắm vòi sen. Đưa lưng mình về phía vòi hoa sen, làm nước ấm cọ rửa phía sau lưng của cậu.
Phòng tắm vòi sen bắt đầu bốc lên từng luồng khí nóng. Cửa kính bị kéo vào, đã đem những luồng khí nóng khóa ở trong.