Chương 5

NGOẠI TRUYỆN

1.

Để ý đến Khương Dạng là vào năm lớp mười một, chủ yếu là mỗi lần xếp hạng, tên cô ấy đều đứng ngay phía dưới tên tôi, muốn không để ý tới cũng khó.

Bạn bè bên cạnh đều chỉ vào tên cô ấy mà nói với tôi:

“Cô gái này hình như mãi mãi đều kém cậu vài điểm, song nếu tính riêng từng môn lại ngang ngửa cậu.”

Tôi đảo mắt nhìn thành tích từng môn. Có môn cô ấy đứng nhất, có môn tôi đứng nhất, có môn hai chúng tôi đứng ngang nhau.

Nhưng dường như khi tính đến môn Văn, cô ấy lại kém tôi khá nhiều.

Ngay lúc ấy, một bạn học đã giải đáp thắc mắc trong lòng tôi.

“Phần làm văn của cô ấy hình như không tốt lắm, cho nên lần nào cũng kém Mạnh Trì một chút.”

Hóa ra là vậy.

Kể từ hôm đó, tôi như có như không để ý đến phần làm văn của cô ấy.

Đúng là thiếu một chút tình cảm đặt vào, cách viết hơi rập khuôn, lời văn cũng hơi cứng nhắc.

Tuy là vẫn có thể đạt được điểm cao song lại hơi thiếu chút tình cảm.

Thỉnh thoảng có việc đến văn phòng, tôi còn nhìn thấy cô giáo gọi riêng Khương Dạng đến để nói về vấn đề này.

Cô ấy giống như một con cún nhỏ, chỉ biết vểnh tai lên nghe, đến khi nghe xong mới thở dài một hơi, giơ tay tỏ vẻ bất lực.

“Cô à, không phải là em không muốn viết có tình cảm, mà là em viết không được. Cô chứ coi em là người máy không có trái tim đi.”

Tôi không nhịn được bật cười, lại bị cô gái nhỏ trừng mắt.

Người nhỏ nhắn thế, nhưng khi bực lên thì cũng không đùa được đâu nhỉ.

2.

Sau này, cô giáo thường cho tôi xem bài văn của cô ấy, nhưng mà nói cho cùng thì, có xem bao nhiêu lần cũng vô dụng.

Tôi sẽ bất tri bất giác để ý đến cô ấy, song cô ấy chẳng có vẻ gì là cảm nhận được, chưa từng nhìn lại tôi lấy một lần.

Tôi muốn xây dựng một mối quan hệ tốt với cô ấy, nhưng hình như, cô ấy luôn coi tôi là đối thủ.

Bởi vậy nên chẳng mấy khi tiếp xúc với tôi.

"Đương nhiên rồi, cậu không biết từ trước đến nay người đứng thứ nhất và người đứng thứ hai luôn là đối thủ cạnh tranh hay sao? Mọi người đều sẽ chỉ nhớ đến người đứng thứ nhất, có ai nhớ đến người đứng thứ hai đâu cơ chứ?"

Tôi nhớ như in câu nói này.

Nhưng câu này chắc chắn không thể để Khương Dạng nghe thấy.

Thế là, chúng tôi cứ như vậy mà tốt nghiệp.

Tôi nghĩ, nếu mình còn không hành động, vậy thì chúng tôi có lẽ sẽ bỏ lỡ nhau, kể cả khi thi đỗ vào cùng một trường đại học.

Sau đó, tôi nghe được chuyện mẹ muốn tìm gia sư cho Mạnh Niên Niên, thế là tôi ngay lập tức nhắm vị trí này cho Khương Dạng.

"Cô bé ấy liệu có đồng ý hay không? Ngay cả con còn không muốn dạy em gái mình."

Tôi không chắc chắn, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng thử xem sao.

"Thử là biết ngay ạ."

Đúng là tôi ôm tâm lý chỉ muốn thử một chút để đi hỏi, song đến khi đứng trước mặt cô ấy, tôi vẫn không kìm được mà căng thẳng.

Điều tôi không ngờ là, cô ấy đồng ý gần như ngay lập tức.

Những lời thuyết phục mà tôi chuẩn bị mấy ngày nay cứ thế nén lại trong lòng.

Trời đất chứng giám, kì nghỉ hè này tôi đã chuẩn bị ở nhà cả ngày, nào ngờ bố tôi đăng ký cho tôi lớp học lái xe, còn nói nếu tôi không thi đỗ bằng lái, thì học phí sẽ do tôi tự chi trả.

3.

Thi bằng lái là một chuyện, phơi nắng đến nỗi đen nhẻm lại là chuyện khác.

Bởi vậy nên tôi thường tránh mặt Khương Dạng, không muốn cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của tôi.

Sau này thi đỗ bằng lái rồi, da tôi cũng đen đi không ít, một thời gian sau trắng trở lại thì lại bị bạn cũ gọi ra ngoài thảo luận việc học.

Ngày Khương Dạng và em gái tôi xem thư tình, tôi vừa hay từ ngoài trở về. Lúc nghe thấy câu đó, tôi vừa hay nhìn thấy một phong thư quen thuộc.

Là lá thư của Khương Dạng. Tôi nhận được vào ngày đầu tiên của năm lớp 12. Nhưng lá thư này không hề đề tên.

Lúc nhìn thấy nét chữ quen thuộc, tôi thừa nhận bản thân cảm thấy hoảng loạn. Tôi muốn viết thư trả lời cô ấy, song nghĩ đến việc lá thư không đề tên người gửi, tôi lại do dự. Không đề tên người gửi, là vì không muốn nhận được câu trả lời hay sao?

Thế là chỉ đành buông cây bút trong tay, cất lá thư đi thật kỹ.

Tôi nhớ kĩ rằng mình đã cất lá thư này ở dưới gối, nào ngờ giờ đây nó lại nằm trong rương tự bao giờ.

Tôi muốn thăm dò phản ứng của Khương Dạng, cho nên mới cố ý khen bức thư này viết rất hay. Cô gái nhỏ có vẻ căng thẳng, nhưng nhất quyết không thừa nhận.

Thế là tôi đành dùng cách "mưa dầm thấm lâu", muốn tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn một chút. Biết đâu một lúc nào đó, tôi có thể hiểu được cô ấy nghĩ gì.

Sau đó tôi bắt đầu viết thư tình, thức liền mấy đêm mới nghĩ ra nên viết gì, tốn không biết bao nhiêu tờ giấy mới miễn cưỡng viết ra được một bản nhìn ổn nhất.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy hối hận, hối hận vì hồi tiểu học không luyện chữ cho tử tế.

Ngày cuối cùng cô ấy dạy kèm Mạnh Niên Niên, tôi vướng lịch tham gia một cuộc thi, cho nên chỉ đành nhờ em gái gửi cho cô ấy cuốn sách kẹp bức thư mà tôi chuẩn bị từ trước.

Đợi vài ngày sau, Khương Dạng cũng không có bất cứ hồi âm nào.

Tôi vốn tưởng cô ấy không đọc, ai ngờ người ta còn thảo luận với tôi nội dung của cuốn sách.

Cho nên, đây là cô ấy không muốn thẳng mặt từ chối tôi, muốn giữ mặt mũi cho tôi ư?

4.

Nhưng nghe bạn bè nói, muốn theo đuổi con gái thì phải mặt dày, sao có thể chỉ vì không nhận được hồi âm một lần mà bỏ cuộc.

Tôi nghĩ, cũng đúng. Vừa hay sắp vào năm học mới rồi, tôi dự tính lên trường trước một ngày dọn dẹp đồ đạc, sau đó đi đón cô ấy.

Nào ngờ, tôi lại gặp cô ấy - người cách đây không lâu bảo rằng sẽ đi trước vài ngày ở sân bay.

Đúng là người không có lương tâm.

Lúc xuống máy bay, tâm trạng tôi rất tệ, vậy mà vừa chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Vừa nhập học có rất nhiều việc phải làm, cho nên tôi không mấy khi được gặp Khương Dạng.

Lúc rảnh rỗi một chút, mới biết trong trường lan truyền tin đồn, lại còn nghe được lời giải thích của Khương Dạng.

Ai khiến cậu giải thích, tôi còn hậ.n không thể để tất cả mọi người biết rằng tôi thích cậu.

Muốn theo đuổi một cô gái, bạn phải tăng tần suất xuất hiện trước mặt cô ấy.

Vì vậy, tôi bắt đầu lên lớp cùng cô ấy hàng ngày, cũng như cùng cô ấy xuất hiện trước mặt mọi người.

Vốn tưởng rằng mọi người có thể đã nhìn ra mối quan hệ giữa tôi và Khương Dạng, ai ngờ đâu ra mấy tên “tốt bụng” giúp tôi thanh minh!

Hỏi ra mới biết là bạn cùng phòng của tôi.

Lúc quay về, tôi thật sự đã động tay với bọn họ một trận.

Cuối cùng, tôi kết luận rằng tôi phải dùng chiêu cuối, phải nhanh chóng ra tay.

Đối với kiểu con gái như Khương Dạng, mưa dầm thấm lâu hoàn toàn không có tác dụng.

Đến tận ngày họp lớp, hỏi đủ điều mới biết, hóa ra chỉ là hiểu lầm.

Mà cũng chính vì sự hiểu lầm này, khiến cả hai đứa rõ ràng cùng yêu thầm nhau, lại bỏ lỡ nhau rất lâu.

Nhưng may mắn làm sao, khi câu chuyện của chúng tôi có một kết thúc đẹp.

(Hết)