Chương 6

Lúc rời phủ, Chu di nương sai bà tử thuê xe ngựa cho chúng ta, nhưng bà nội ta nào nỡ, xe ngựa vừa đến cổng thành, bà liền trả xe ngựa, chuyển sang thuê một chiếc xe lừa cũ kỹ.

Như vậy, lại tiết kiệm được mấy chục văn tiền.

Mấy chục văn tiền này có thể mua được bốn năm đấu gạo rồi.

Nếu không phải vì đồ đạc mang về từ phủ quốc công quá nhiều, có lẽ bà nội ta còn chẳng thèm thuê xe lừa.

Về đến nhà đã là nửa đêm, cha mẹ nhìn thấy nửa xe “lộc”, vừa mừng vừa lo, mừng vì mùa đông này sẽ không phải chịu đói, lo vì không biết phải trả ơn tình lớn như vậy thế nào.

Bốn mươi lượng bạc vụn, đối với nhà ta mà nói đã coi như là một khoản tiền lớn.

Bà nội muốn dùng số bạc này để buôn bán nhỏ, cha ta lại muốn mua lương thực, số bạc còn lại sẽ lặng lẽ cất đi, đề phòng bất trắc.

“Chúng ta chỉ là hạng nhà nông chân lấm tay bùn, buôn bán cái nỗi gì?! Nhìn Vương Ngũ ở đầu thôn phía đông kìa, năm ngoái mở một tiệm vải vóc trong trấn, năm nay đã nghèo đến mức phải đi ăn mày rồi.”

Bà nội tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Vậy sao con không nhìn Lý Căn ở đầu thôn phía tây, người ta chỉ dựa vào bán bánh bao cũng đã lấy được vợ rồi, còn có Trần Đông và Triệu Tứ, ai mà không phải là làm ăn phát đạt? Con cứ suốt ngày nhìn vào những kẻ bất tài vô dụng ấy, sao không so sánh với những người thành đạt? Y hệt cha con, cố chấp, bảo thủ!”

Cha ta bị mắng, không nói gì, lại bướng bỉnh quay người ra đồng làm việc.

Mẹ ta vốn hiền lành, bà bị kẹt giữa chồng và mẹ chồng, chỉ biết bất đắc dĩ khuyên nhủ bà nội: “Mẹ, mẹ đừng chấp nhặt với cha nó nữa, mẹ cứ nghe theo chàng ấy đi.”

“Haiz…”

Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử (Lấy chồng phải theo chồng, chồng mất phải theo con trai), mặc dù bà nội ta không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghe theo lời đứa con trai duy nhất, cứng đầu của mình.

Nhờ ơn huệ của phủ quốc công, mùa đông năm đó, cả nhà ta không những không phải chịu đói, mà khi những người trong thôn đói kém, bà nội ta còn lén lút mang ra mấy đấu gạo cho họ nấu cháo cho con cái ăn.

Người dân thôn Đào Thủy cứ thế mà bữa đói bữa no, lay lắt sống qua ngày, may mắn thay, năm sau mưa thuận gió hòa, cuộc sống của người nông dân lại dần ổn định trở lại.

Trong khoảng thời gian này, mẹ ta hạ sinh Đông Bảo, nhà họ Trần chúng ta cuối cùng cũng có người nối dõi.