Lúc trở lại biệt phủ Slytherin thì trời đã khuya lắm rồi, nhưng Voldemort vẫn thấy ý vui chưa hết, lần đầu tiên hắn ở cùng Lucius hài hòa đến vậy.
Lucius rất có thiên phú với pháp thuật của yêu tinh, còn vượt qua cả những gì hắn mong đợi. Nhìn mái tóc óng ánh bạc của y, Voldemort chợt cảm thấy y cũng rất giống loài tiên ấy.
Xưa kia hắn từng gặp qua chúng, nhưng đó cũng không phải ký ức tốt đẹp gì, bởi khi ấy hắn quá tự phụ.
Sau khi sống lại, Voldemort vẫn nhớ rõ mình gặp gỡ con yêu kia thế nào.
Lúc đó hắn còn ở Hogwarts, vừa mới sống lại không bao lâu.
Thừa dịp đêm tối hắn lẻn vào Rừng Cấm tìm nguyên liệu độc dược, Voldemort chợt quên mất đời trước mình cũng gặp tên yêu tinh đó ngay tại đây.
Hắn đã ở rất sâu trong rừng rồi, ở đằng kia có một hồ nước, nhỏ thôi, nhưng xung quanh mọc đầy thảo dược quý.
Voldemort cũng chỉ là vô tình phát hiện ra.
Một mũi tên xé gió lao tới từ phía sau hắn, nhờ bản thân nhanh nhẹn Voldemort mới né được.
Hắn cầm đũa phép lên, còn chưa xoay người đã tung bùa không ngừng nghỉ.
Kẻ đánh lén thấy không dễ ăn, bèn buột miệng lên tiếng.
“Ngừng chiến.
Này, ngừng chiến đi.” Từ nơi thanh âm đó phát ra, một bóng người cũng dần lộ rõ.
Vóc dáng người đó không cao, tóc rất dài màu bạc, lưng đeo ống tên, đôi tai nhọn hoắt làm Voldemort ngay lập tức nhớ về chuyện cũ.
“Mi là ai?” Voldemort biết rõ nhưng vẫn hỏi, hắn cất đũa phép đi, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Người nọ đến gần một chút, đưa tay vuốt vuốt mái tóc màu bạc, nói với Voldemort, “Yêu tinh Gell.”
Voldemort lại cố ý nói, “Yêu tinh? Mi nghĩ ta sẽ tin ư? Yêu tinh lại đánh lén sau lưng người khác? Ta nghe nói bọn mi là chủng tộc rất kiêu ngạo cơ mà.” Hắn quét mắt nhìn qua người nọ một cách khinh miệt, giống như muốn nói y trông thế nào cũng không giống yêu tinh.
Khuôn mặt Gell dường như hơi đỏ lên, cũng may trời đang đêm nên nhìn không rõ lắm.
Y gượng gạo đáp, “Ta thực sự là yêu tinh, chẳng qua không giống những người trong tộc thôi.”
Voldemort nhìn nhìn y, chỉ nghĩ tới một chữ – Gryffindor.
Thế vậy là từ Slytherin lòi ra một Gryffindor?
“Được rồi.
Miễn cưỡng tin lời mi vậy.
Nhưng sao lại đánh lén ta?”
“Ta đâu có đánh lén.
Đây là chiến thuật của yêu tinh bọn ta.” Y bày ra vẻ ‘ngươi chả biết gì sất’, “Với lại, ngươi nhiều lần trộm thảo dược của ta.
Chẳng lẽ ta không nên giận ư?” Y chỉ vào đám cây cỏ quý báu mọc ven hồ.
“Dựa vào đâu mà nói những thứ này của mi?” Voldemort mà đi tin những lời này, chẳng khác nào thừa nhận mình là Hufflepuff.
Gell không biết nói sao cho phải, người này mạnh hơn y nhiều, trong đám yêu tinh y chỉ là trẻ vị thành niên, y chợt có hơi hối hận vì đã ra ngoài giờ này.
Vừa mới rời nhà không lâu liền bị người khác bắt nạt.
Thấy y có vẻ buồn bực, Voldemort hảo tâm mở miệng, “Thôi được rồi.
Cứ cho là của mi đi.
Nhưng người không biết không có tội, ta cũng không sai.” Voldemort nói như vậy là có nguyên nhân, hắn muốn tạo dựng quan hệ với yêu tinh này, về sau ắt sẽ có ích.
Gell tròn mắt nhìn hắn, y cảm nhận được hơi thở hắc ám trên người kẻ này, nhưng y không biết tại sao thiếu niên này lại, ừm, hòa hảo với y như thế? Nhưng xem ra người này cũng không tồi, không chừng y sẽ có người bạn đầu tiên là nhân loại đấy?
Voldemort cứ thế dần làm quen vơi Gell, không đến hai tuần tuần lễ, vì Gell nghe Voldemort nói muốn đi xem chỗ ở của yêu tinh mà đáp ứng dẫn hắn về nhà.
Đó là đêm bất an nhất kể từ khi hắn sống lại.
Voldemort và Gell cùng đứng trong Rừng Cấm đợi trăng tròn.
Vì Gell thuộc Nguyệt tộc, muốn về nhà phải chờ trăng tròn hiện lên mới mở được cổng vào cấm địa đó.
Hồ nước nhỏ kia chính là kết giới, hắn nổi lên hứng thú với thần chú mà Gell đã niệm, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Trăng rằm vừa lên, hắn và Gell cùng bước vào hồ nước, một luồng ánh sáng rực rỡ bao lấy họ, Voldemort liền biết hắn cách nơi đó không xa nữa.
Vừa bước vào cấm địa, Voldemort còn chưa kịp cảm thán vẻ đẹp huyền ảo của nơi này đã thấy một đám yêu tinh xúm lại quanh Gell và hắn.
Một yêu tinh trẻ tuổi đi tới, trên tay còn cầm quyền trượng gỗ, vẻ mặt lạnh lùng nói với Voldemort, “Hoan nghênh đến cấm địa Nguyệt tộc, vị khách lạ mặt kia.”
Voldemort cảm thấy không có địch ý nên không rút đũa phép.
Hắn chào hỏi người nọ theo lễ tiết từng đọc trên sách, quả nhiên trông anh ta hòa hoãn đi nhiều.
Gell có vẻ không sợ chút nào, chạy đến bên anh ta ríu rít nói, “Tộc trưởng, tôi về rồi đây.”
Hóa ra người đó là tộc trưởng của Nguyệt tộc, Voldemort còn tưởng tộc trưởng phải là ông lão già khú đế râu ria thành bó như Dumbledore cơ.
Vị tộc trưởng nọ xoa đầu Gell, “Lần sau không được liều lĩnh như vậy.”
Voldemort nhìn anh ta và những yêu tinh khác, lại so sánh với Gell, nghĩ, quả nhiên Gell là kẻ ngoại tộc.
“Ta là tộc trưởng Nguyệt tộc, Geoffrey.
Con người, ngươi tự xưng là gì?”
Voldemort cười đáp, “Chúa tể Voldemort.”
Geoffrey cau mày, “Ta nghe thấy hương vị quen thuộc trong máu của ngươi.
Người trẻ tuổi, ngươi không nên nói dối đâu.”
Máu? Dòng máu của Slytherin ư? Voldemort tự hỏi.
“Ta không hiểu sao ngươi lại thay tên đổi họ.
Hậu duệ của Salazar chẳng phải tin thờ Slytherin lắm ư?” Geoffrey hỏi tiếp.
“Ngài biết tổ tiên của ta?” Voldemort có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới yêu tinh này lại quen biết tổ tiên của hắn.
“Đương nhiên biết.
Ngàn năm trước từng có chiến tranh, lúc ấy Salazar giúp chúng ta rất nhiều.
Tuy y là hậu duệ của tộc Vũ Xà, thuộc loại hắc ám, nhưng yêu tinh Nguyệt tộc chúng ta cũng phải giống phe ánh sáng phản đối sinh vật hắc ám đến vậy.” Geoffrey cau mày, tựa hồ bất mãn vì Voldemort không biết chuyện.
Thực ra giữa anh ta và Salazar có tình bạn rất thân thiết, nên cứ đinh ninh rằng nếu là hậu duệ của người đó thì sẽ biết việc này.
“Chẳng lẽ trong lịch sử nhà ngươi không có kể về đoạn này ư?”
“Ngài không biết rồi, dòng dõi Slytherin chỉ còn lại mình ta, mà ta, cũng chỉ là một máu lai không thể kế thừa dòng họ.” Voldemort giả vờ tiếc hận, bản năng lên tiếng nói hắn biết, nhất định hắn sẽ nhận được gì đó.
Quả nhiên, nghe hắn nói vậy, Geoffrey khó nén cao giọng, “Dòng họ Slytherin mà đã điêu tàn vậy sao?” Anh ta không thể tin nổi, dòng dõi của người bạn thân lại sa sút đến thế.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Voldemort, “Ngươi là máu lai? Vậy nếu ta có thể biến ngươi thành thuần huyết, ngươi có chịu không?” Ánh mắt anh ta uy hϊếp mười phần, làm như nếu Voldemort không đáp ứng, anh ta cũng phải ép hắn đồng ý cho bằng được.
Voldemort quả thực cầu còn không tới, hắn kìm chế sự sung sướиɠ dâng lên trong lòng, tận lực bình tĩnh nói, “Đương nhiên.”
Geoffrey hài lòng gật đầu, nghĩ đến vinh quang nhà Slytherin cũng có ngày khôi phục mà vui vẻ.
Không thể phủ nhận anh ta quả là người bạn tốt.
Hẹn Geoffrey cử hành nghi thức vào tối mai, Voldemort khoái trá trở lại trường học.
Để tiện cho hắn ra vào, Geoffrey dạy hắn thần chú mở cửa.
Chỉ trong một đêm, Voldemort đạt tới giới hạn quyền năng mới.
Sau khi huyết thống được chính thuần, một Khóa Cảng đột ngột xuất hiện, để hắn có được quyền thừa kế biệt phủ Slytherin.
Hóa ra chỉ cần đi đúng một bước, thì sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất đến thế.
Voldemort nhiệt tình cảm ơn Gell, yêu tinh mà năm xưa hắn từng kết thù.
Sực tỉnh khỏi hồi ức, Voldemort nghĩ có lẽ yêu tinh sẽ có cách làm pháp sư mang thai được.
Hắn vội vã niệm chú, thầm may mắn hôm nay trăng tròn.
=================
Chương này em chém bung nóc, các mẹ cứ biết vậy nhé.
ps: em chán quá các mẹ ạ..