Nếu như nói, vòng một là khả năng giao tiếp của cá nhân cùng sức hấp dẫn trong tính cách, thì vòng hai chính là so tài về trí lực và chuyên môn.
Giải phương trình, tốc độ tính nhẩm, khả năng thao tác, càng về cuối cuộc thi, ngón tay Trầm Thiệu gần như co rút, bất quá may mắn cậu giành được hạng nhất với ưu thế mỏng manh, cũng coi như đáng để cậu lấy hết sức chiến đấu.
Thấy ngón tay cậu hơi co rút, Cố Ninh Chiêu mặt than cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa, xem các tuyển thủ và máy quay xung quanh như không khí.
"Cám ơn." Trầm Thiệu khẽ thở ra, lấy bàn tay rảnh rỗi còn lại lau mồ hôi trán, qua cuộc thi lần này, cậu đã biết được chuyên môn của mình thấp đến đâu, nếu không vì đối thủ căng thẳng vào những phút cuối, cậu tuyệt nhiên không thể thắng được.
Nếu nói cậu thắng đối thủ ở thao tác, không bằng nói cậu đã thắng đối thủ bằng tâm thái, nếu như đấu riêng lẻ, thứ tự thao tác của cậu sẽ bị đối thủ công phá.
"Cậu còn trẻ," Cố Ninh Chiêu hình như đoán được ý nghĩ của Trầm Thiệu, "Cậu đã rất cố gắng."
Trầm Thiệu nghe vậy giật mình mỉm cười, "Cám ơn."
Chúc Du đứng cạnh hai người họ thấy như vậy, từ trong lòng có cảm giác là lạ. Ánh mắt chạm vào hai bàn tay đang giao nhau, những ngón tay thon dài đang quấn lấy nhau, lại làm cô đột nhiên nghĩ đến "Bàn tay giữ chặt". Đối với suy nghĩ khó hiểu lại cảm thấy hoảng sợ, Chúc Du vội ho một tiếng, dời mắt sang chỗ khác.
Đội Trung Quốc đã khiến mười bảy quốc gia khác nhìn muốn lé mắt, họ cũng biết sinh viên học sinh Trung Quốc vô cùng giỏi về lý thuyết và khả năng tính toán, nhưng không ngờ về vận động và khả năng giao tiếp cũng không thua bất kỳ ai.
Họ đã tổ chức cuộc thi này, vốn so tài về khả năng tổng hợp của tuyển thủ, khả năng giao tiếp và khả năng vận động cũng rất quan trọng. Đội Trung Quốc từ sở thích cá nhân đến hành động, đều không kém những đội khác, thậm chí thuộc hàng xuất sắc trong mười tám đội.
Có những tuyển thủ của các đội về mặt giao tiếp rất tốt, nhưng đến khả năng tự chăm lo sinh hoạt thì lại quá tệ. Phòng ở bừa bộn, món ăn nấu dở tệ, là sự thể hiện cho khả năng tự lo sinh hoạt cuộc sống.
Còn đội Trung Quốc, phòng ở sạch sẽ thơm tho, nhà bếp cũng gọn gàng, món ăn nấu xong đến cả người dẫn chương trình cũng muốn ăn ké, quả thực là hai phía đối lập.
Phân công việc nhà rõ ràng, người rửa thức ăn, người rửa chén, người dọn phòng, những việc nhỏ thường ngày lại được các tuyển thủ này làm rất thành thạo, trừ ngày đầu tiên còn lạ lẫm, đến hôm sau đã hoàn toàn quen thuộc.
Có người người Trung Hoa đã có sẵn gen cần cù, họ lao động khắc khổ, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, cho nên không cần biết gặp phải khó khăn nào cũng đều vượt qua, sau đó xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn.
Những câu nói như vậy, các tuyển thủ đã từng nghe, có người cười khẩy, nhưng bất kể thế nào, năm tuyển thủ tham dự cuộc thi này, thật sự đáng được họ kính trọng.
Cuộc thi đã đến hồi cuối, Trầm Thiệu đã có thể chào hỏi thân thiện với các tuyển thủ khác, thậm chí còn trao đổi phương thức liên lạc.
"Còn hai ngày nữa cuộc thi sẽ kết thúc." Viên Quyên gọt trái cây, sau đó xếp ra dĩa, "Ở chung với mọi người rất vui, tôi có hơi tiếc nuối."
Dù cô và Chúc Du đều là người Bắc Kinh, nhưng trường đại học lại không ở trong thành phố, nên sau khi về nước, sẽ tách ra.
"Không sai, đến kỳ nghỉ chúng ta có thể hẹn gặp nhau." Chúc Du cười nói, "Dù sao mọi người đều ở gần nhau, không sợ không có cơ hội gặp mặt."
"Ừ." Viên Quyên đặt dĩa trái cây lên bàn, xiên một miếng đưa cho Chúc Du, sau đó quay lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt cửa của Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, "Hai người họ là người trẻ tuổi giỏi nhất mà tôi từng gặp."
Trầm Thiệu quá giỏi, cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, Cố Ninh Chiêu mới mười tám tuổi thì quá ưu dị, quả thực khiến các cô cũng có chút ngại ngùng.
Viên Quyên còn chưa biết Trầm Thiệu cố tình khai lớn thêm hai tuổi, nếu biết, có lẽ càng đầy cảm xúc.
"Nếu không thì còn gọi là thiên tài làm chi?" Chúc Du ngược lại khá thích ứng, dù sao trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, nếu cứ nhìn những người giỏi hơn nàng, mỗi lần mất thăng bằng, chắc cô không sống nổi.
"Chị nói cũng đúng." Viên Quyên cười, "Hai người họ ngược lại cho tôi một bài học, để tôi hiểu được cái gì là sự học không có giới hạn."
"Cái gì mà sự học không giới hạn?" Mẫu Văn Hoa bước ra khỏi phòng, tiến đến cạnh sofa xiên một miếng táo lên ăn, "Hai cô cũng hưởng thụ quá, tắm xong thì lại ăn trái cây."
"Ăn nhiều trái cây đẹp da, trong đội đã có hai chàng đẹp trai, chúng tôi cũng phải có ý thức dưỡng da chứ?" Chúc Du nói, "Cậu tắm nhanh lên, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu còn chưa tắm đâu."
Mẫu Văn Hoa đen mặt bước vào phòng tắm, năm người họ dùng chung một phòng tắm, nếu không sắp xếp thời gian hợp lý, người cuối cùng đi tắm thì cũng đã khuya rồi.
Cuộc thi này đã khởi đầu cho một phong trào mới trong nước, nên khi được ban tổ chức đồng ý, đài truyền hình quốc gia cũng quay một vài cảnh hậu trường sau cuộc thi, nhưng dù chỉ là cảnh hậu trường, lại khiến chương trình được chú ý nhiều hơn. Từ trang thông tin chính phủ, đài truyền hình, đến các trang mạng truyền thông, đều đăng một vài cảnh quay hoặc hình chụp hậu trường, trong đó những tin trang web Phi Đằng đăng là hấp dẫn nhất. Ăn theo cuộc thi này, số lượng truy cập wab Phong Đằng càng ngày càng nhiều, gần như đã đứng đầu cả nước.
Công ty Phi Đằng bây giờ không chỉ tin showbiz, tin tức mạng, công cụ tìm kiếm, các game online tự phát hành hay cùng với các công ty trò chơi khác hợp tác phát hành, cũng đã bắt đầu hướng mục tiêu phát triển sang hướng khác, nhưng cũng chỉ trong giai đoạn khởi đầu, nên vẫn chưa làm các đối thủ cạnh tranh khác cảnh giác mà thôi.
Lúc này, internet đã càng ngày càng phát triển nhanh chóng, Phi Đằng vẫn đang nghiên cứu phát triển mạng xã hội, bất quá vì mức độ thông tin hiện tại, tạm thời vẫn chưa mở những tính năng mới, nhưng dự tính khoảng tháng ba năm sau, sẽ chính thức ra mắt mạng xã hội.
Nhìn thấy Phi Đằng phát triển quá thuận lợi, người khác cũng đứng ngồi không yên, bắt chước Phi Đằng mở trang web thông tin, tiếc rằng vì Phi Đằng đã đi trước một bước, hai là Phi Đằng có khách số lượng khách hàng ổn định, ngay cả những sao hạng A cũng đăng ký tài khoản ở Phi Đằng, nên những nhà mạng khác muốn cướp khách hàng của Phi Đằng, cũng không phải dễ.
Một vài công ty quảng cáo nhìn thấy ảnh hưởng của Phi Đằng, muốn tìm đến hợp tác, đối với Phi Đằng, đây cũng là một cách để kiếm tiền.
Phi Đằng phát triển mạnh mẽ, khiến mấy tên nhà giàu nơi khác liếc nhìn, có người có ý xấu, nhưng sau khi nghe nói ông chủ Phi Đằng và dòng chính Cố gia rất thân thiết, liền dẹp luôn ý định này. Nhìn người khác không vừa mắt không quan trọng, nếu lỡ phiền hà đến Cố gia, thì chỉ có tự mình gánh lấy rắc rối, họ đang hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng không tự làm mình phát sản.
...
Ngày thi đấu cuối cùng, ban tổ chức không sắp xếp cuộc tranh tài nào quan trọng, chỉ bắt mọi người làm một bài trắc nghiệm tâm lý, đại khái là một vài chuyên gia nghiên cứu quốc tế đã tìm ra một mẫu tóc phù hợp với từng người. Trầm Thiệu đối với đề tài này vô cùng nghi ngờ, bất quá vẫn nghiêm túc làm hết bài trắc nghiệm.
Sau khi làm xong, không có đáp án chính xác, cũng không có điểm, thậm chí ban tổ chức cũng không nói ai làm tốt ai không.
Mọi người đều biết, cuộc thi đã kết thúc, vào buổi chiều lúc các tuyển thủ đang hoạt động tại chỗ, đội Hàn Quốc và đội Nhật Bản phát sinh mâu thuẫn, nguyên nhân xuất phát từ Trầm Thiệu.
Đại khái có một nữ tuyển thủ Nhật Bản khen Trầm Thiệu đẹp trai, lại bị nữ tuyển thủ Hàn Quốc nghe được, mới tỏ ý trong nước bạn không có ai đẹp, kết quả bị nữ tuyển thủ Nhật Bản châm chọc lại rằng so với ngón tay Trầm Thiệu cũng không bằng.
Trước mặt trai đẹp, phụ nữ Nhật Bản thường bao dung, đối với các cô ấy, không cần biết là người từ nước nào, chỉ cần đẹp trai, các cô đều sẽ khen vài câu. Các cô gái Hàn Quốc lại khác, đối với nữ giới Hàn Quốc, các cô tôn sùng đàn ông trong nước, về phương diện thẩm mỹ cũng bảo thủ một cách kỳ lạ.
Trầm Thiệu vô tình bị bắn lén nghe hai nữ sinh vì mình cãi nhau long trời lở đất, lại đối diện với ánh mắt chăm chú của các đội khác, cậu chỉ yên lặng cúi đầu nhìn tay mình, ho khẽ một tiếng, cân nhắc mình có nên bước đến can ngăn trận cãi nhau kia không.
"Khi phụ nữ cãi nhau, đàn ông tốt nhất đừng xen vào." Chúc Du tao nhã đứng bên cạnh Trầm Thiệu, nhướng mày nói, "Đừng coi thường sức chiến đấu của phụ nữ, không thì cậu sẽ hối hận."
Chân trái Trầm Thiệu vừa nhích lên vội nhanh chóng thu lại, cười gượng: "Chuyện này..."
Chúc Du khoanh hai tay trước ngực, thong thả nói: "Dù sao cũng không phải cậu cãi nhau với người ta, giờ cậu nhào tới nói này nọ..." Cô nói chưa dứt, hai mắt trừng lớn nhìn phía trước.
Trầm Thiệu nhìn theo, chỉ thấy Cố Ninh Chiêu bước về phía hai cô gái, sau đó mặt lạnh nói gì đó, rồi hai cô gái đang nhao nhao trừng mắt nhìn nhau, cô gái Hàn Quốc còn trừng mắt liếc Cố Ninh Chiêu ghét bỏ, sau đó chẳng đặng đừng bỏ đi.
"Cậu ấy nói gì vậy?" Chúc du nhìn Cố Ninh Chiêu đang bước về phía họ, ánh mắt kinh ngạc.
Chờ Cố Ninh Chiêu bước đến gần, Trầm Thiệu ho khẽ một tiếng hỏi: "Cậu qua đó làm gì?"
"Cãi vã vô vị." Giọng nói Cố Ninh Chiêu lạnh lùng, "Cậu tốt hay không tôi biết là được, liên quan gì đến họ."
Trầm Thiệu im lặng nhìn cậu ta một lúc: "Vừa rồi... cậu nói gì với các cô ấy?"
"Không có gì." Cố Ninh Chiêu đón được trái bóng chuyền người khác đánh qua, sau đó đánh trả lại, "Chỉ nói với các cô ấy, cậu là bạn tôi, tốt hay không cũng liên quan đến họ."
"Thật là... không hề khách sao nha." Trầm Thiệu cười khan một tiếng, nhìn Cố Ninh Chiêu nghiêm túc, lại không thể cãi lại được.
Bất quá chỉ một câu đã có thể làm đối phương ngưng cãi nhau, thật sự thần kỳ.
Cố Ninh Chiêu không nói, cậu ấy không nói với Trầm Thiệu, thực ra cậu còn nói thêm một câu.
Đừng tùy tiện đem người khác ra so với Trầm Thiệu, chửi người ta không được chửi như vậy.
Showbiz của Hàn Quốc quá hỗn loạn, vị trí thì không cần bàn cãi, những ngôi sao quèn kia có là gì, sao so sánh được với Trầm Thiệu, thật sự là chưa mở mắt nhìn đời được mà!