*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trầm Thiệu bước vào phòng Cố Ninh Chiêu, liền thấy vị đại gia kia đang đoan đoan chính chính ngồi trên sofa đơn đọc sách, valy cô đơn nằm trong góc phòng, dường như bị chủ nhân bỏ quên.
"Không nghỉ ngơi một lúc?" Trầm Thiệu thuần thục mở mật mã valy, dù sao mật mã này cậu còn thuộc hơn cả tên chủ nhân Cố Ninh Chiêu kia. Trầm Thiệu nhanh nhẹn sắp lấy đồ trong valy ra sắp xếp, lắc lắc túi bàn chải đánh răng trong tay, "Màu lam là bàn chải mềm, màu tím là bàn chải cứng, cậu đừng nhớ nhầm."
Căn hộ này chỉ có một phòng tắm, đồ dùng cá nhân không tiện đặt trong phòng tắm, nên Trầm Thiệu dứt khoát đặt ở một góc bàn học, mở cửa sổ ra để ánh nắng chiếu vào.
Tuy rằng theo giờ Trung Quốc thì đã gần mười giờ, nhưng theo giờ địa phương, hiện tại đã ba đến bốn giờ chiều, cậu nhìn mặt trời đã sắp lặn xuống ở rặng núi phía Tây, ngáp một cái, tối qua trên máy bay ngủ cũng không ngon lắm, hiện tại hơi buồn ngủ.
"Ngủ một lát đi." Cố Ninh Chiêu khép quyển sách, nhét lại trên giá, nguyên lai trong phòng này có giá sách, "Một chút nữa chắc sẽ có sắp xếp gì đó."
Trầm Thiệu gật gật đầu, ra khỏi phòng sang hỏi thăm những phòng khác, rồi trở về căn phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cậu nghe tiếng Cố Ninh Chiêu gọi mình, mở mắt thấy Cố Ninh Chiêu đang ngồi bên mép giường, cậu ôm trán ngồi dậy: "Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ rưỡi giờ địa phương." Cố Ninh Chiêu rót ly nước đưa cho Trầm Thiệu, "Tỉnh táo một chút, ban tổ chức mời chúng ta dùng tiệc tối, sáu giờ tập trung."
"Thí sinh của các quốc gia khác đã đến rồi?" Trầm Thiệu uống mấy ngụm nước, cảm thấy mình tỉnh táo hơn nhiều, xoay người xuống giường tìm bộ tây trang may cho các tuyển thủ dự thi, màu lam đậm, viền trắng, ngực trái còn cài quốc huy.
Trầm Thiệu nhìn mình trong gương, kéo kéo nơ ở cổ ái, quay đầu nhìn Cố Ninh Chiêu ở phía sau: "Thấy sao?"
Cố Ninh Chiêu ngạc nhiên nhìn chăm chú một lúc, mới gật đầu nói: "Rất đẹp."
Trang phục lần này của họ, đều chuẩn bị theo phong cách Trung Hoa, những quy tắc trang phục nghiêm khắc đều dựa theo số đo của họ mà thiết kế, Trầm Thiệu lại có dáng người chuẩn, mặc bộ trang phục này vào, thực sự mang vài phần kiểu dáng của nam chính số hai trong phim thần tượng rất thu hút khán giả, còn vì sao lại không phải là nam chính số một, bởi vì nam chính số một là dành cho nữ chính.
Trầm Thiệu hài lòng cười cười, quay nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, ráng chút ráng chút, vẫn không ráng được, cởϊ áσ khoát đang mặc, thở hắt ra: "Nhưng mà nóng quá."
Ngày hôm qua còn mặc áo bông quấn khăn quàng, hôm nay đã ở trong thời tiết ngày hè, tư vị ngày thật sự quá khó thích ứng.
Áo sơ mi trắng, đôi chân dài, vẻ ngoài tuấn tú, với nữ sinh mà nói, người đàn ông như vậy quả thực là muốn chết người, cho nên khi Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu ra khỏi phòng, liền khiến Viên Quyên và Chúc Du xém chút nữa lọt tròng.
"Nếu cuộc thi này là tranh tài giữa những anh đẹp trai, tôi khẳng định chúng ta sẽ giành được hạng ba," Vẻ mặt Chúc Du kinh diễm nhìn hai tên đẹp trai nhỏ tuổi hơn mình, nếu Trầm Thiệu là nam chính số hai trong phim thần tượng, vậy Cố Ninh Chiêu giống như thiếu nữ của nam số hai trong truyện tranh, dung mạo tinh xảo, dáng người thon dài, còn thêm tính cách lãnh đạm không thích nói chuyện, hai cậu đàn em này quả thực là tinh phẩm của tinh phẩm.
Đáng tiếc... lại nhỏ tuổi hơn cô, cô lại thích người đàn ông lớn tuổi hơn mình.
"Vì sao không phải quán quân?" Viên Quyên hoàn hồn từ trong kinh diễm, không hiểu hỏi lại.
"Bởi vì trong đội chúng ta có ba người, không, là hai người," Chúc Du hất hất cằm, "Người còn lại có khả năng kéo thứ hạng xuống."
Nhân sĩ Mẫu Văn Hoa có trình độ kéo hạng người ta xuống: "..."
Kỳ thật bộ dáng y không tệ, ít ra cũng thuộc tầm trung, chẳng qua có hai người bạn học yêu nghiệt mà thôi, y xoa xoa cằm, "Mỹ nhân Chúc, dù em không phải sơn hào hải vị, ít nhiều gì cũng được là món thanh đạm chớ?"
"Trước một bàn toàn món ngon, cậu còn có thể nhìn đến món thanh đạm hả?" Giọng nói mang vẻ đùa giỡn, Chúc Du nói, "Ánh sáng của trai đẹp quá rực rỡ, tôi không thể nhìn thấy cậu."
Mẫu Văn Hoa nghe vậy nghĩ nghị, cảm thấy đối phương nói cũng có lý, y không thể cãi lại được.
"Đi thôi." Cố Ninh Chiêu luôn im lặng mở miệng, Chúc Du và Mẫu Văn Hoa đồng loạt dừng lại, sửa sang y phục rồi đi theo Cố Ninh Chiêu ra ngoài.
Đừng hỏi vì sao họ rõ ràng lớn hơn Cố Ninh Chiêu vài tuổi, lại mạc danh kỳ diệu sợ cậu ấy, vì chính bản thân họ cũng không biết, loại khí tràng này quá mức huyền diệu, bọn họ không tìm hiểu hết được.
Trước khi ra khỏi cửa, Trầm Thiệu đã mặc áo khoác lại, trước khi ra cửa áo mũ chỉnh tề chính là lễ nghi của Trung Quốc, là sự tôn trọng với người khác cũng như tôn trọng bản thân mình.
Sau khi họ ra đến cửa, liền gặp đội tuyển Nhật Bản (1), nhân viên quay phim ở bên ngoài rất có trách nhiệm đã quay được cảnh này.
Cả thế giới đều biết giữa Trung Quốc và Nhật Bản không hữu hảo mấy, trong thời khắc quan trọng này, sao họ lại không cố gắng quay tình huống này chớ.
Bất quá nhân viên quay phim đã thất vọng, vì giữa hai bên cũng không có hành động vô lễ nào, sao khi khách sáo chào hỏi vài câu, Trung Quốc gần cầu thang hơn đã xuống lầu trước.
Còn đội tuyển Nhật Bản, nhân viên quay phim cũng không nhìn ra được tâm tình của nam tuyển thủ Nhật Bản, nhưng anh ta có thể khẳng định, khi hai nữ tuyển thủ nhìn thấy hai nam tuyển thủ trong đội Trung Quốc, mắt đã sáng lên.
Đội Trầm Thiệu xuống lầu rồi, mười tám quốc gia nhanh chóng tập trung đầy đủ, David tươi cười dùng động tác và ngôi ngữ cường điệu chào mừng nhóm tuyển thủ tham dự cuộc thi, sau đó dẫn tất cả đến nơi tổ chức tiệc tối.
Tiếng nhạc du dương, chén dĩa mạ bạc, giống như trong một vũ hội long trọng, làm mọi người chìm đắm trong bầu không khí quý tộc Tây Âu.
Trầm Thiệu quay sang nhìn những người bạn bình tĩnh bên cạnh mình, khóe miệng cong cong.
Cố Ninh Chiêu đi trước quay lại nhìn cậu, chờ đến khi cậu bước đến bên cạnh mình, mới sải chân bước tiếp.
Hơn mười chiếc camera chỉa thẳng vào nhóm thí sinh, dường như luôn chung thủy với quy tắc dùng bữa của họ, những ngón tay xinh đẹp luôn chịu sự chăm chú của camera, mành ảnh lướt qua lướt lại nhóm thí sinh.
Ở đây đều là người trưởng thành, nên ban tổ chức không chỉ phục vụ nước trái cây mà còn có thêm rượu vang, bất quá hai cô gái Chúc Du và Viên Quyên lại không thích rượu cho lắm, ngược lại thích uống nước trái cây hơn.
Trầm Thiệu phát hiện những người bạn đến tham dự cuộc thi đều xuất thân từ gia đình khá giả, tuy trang phục họ mặc đa phần không đặc biệt lắm, cũng không quá khác biệt với người khác, nhưng từ những cử chỉ cũng đã lộ quý khí mà trang phục bình thường không thể che dấu được.
Đời trước cậu vì sinh tồn, đã tập cho mình một khả năng quan sát tinh tường, có tiền hay không nhìn quần áo không biết được, mà phải nhìn khí thế cùng ngôn hành cử chỉ, cho nên ba người đồng đội không quá thân này, chắc chắn không xuất thân từ gia đình bình thường.
Thực tế, chỉ cần nghĩ xa hơn một chút là có thể hiểu được, trên đời này làm gì có nhiều người xuất sắc như vậy, cho dù bạn được trời ban đủ loại khả năng ưu tú, nếu không có bỏ tinh lực để trau dồi, thời gian trôi qua cũng sẽ dần dần biến mất không còn lại gì, ngược lại còn phải cúi đầu trước người khác.
Trên TV sẽ luôn phát những bài phóng sự về những câu chuyện về người vĩ đại xuất thân bần hàn, nhưng thực tế những ví dụ vô cùng hiếm hoi, mới có thể được người ta tìm ra rồi cố tình phát lên TV.
Hiện thực, là nơi gϊếŧ chết những chuyện cổ tích.
Dạ tiệc trôi qua hơn phân nửa, trên sân khấu xuất hiện ban nhạc, một nữ ca sĩ không được nổi tiếng lắm đang ở trên đó biểu diễn.
Đội Trầm Thiệu tạm ngừng ăn, lau khóe miệng nhìn tiết mục trên sân khấu, đến khi đối phương kết thúc, David liền xuất hiện, nụ cười vẫn cường điệu như trước, "Thật là giọng hát tuyệt vời, cám ơn tiết mục của Julian."
"Trong buổi tối tuyệt vời ngày hôm nay, không biết mọi người có muốn các đội tuyển lên trình diễn tiết mục nào đó không?" Ánh mắt David quét xuống bên dưới sân khấu, "Xem ra mọi người rất kín đáo, như vậy chúng ta chỉ có thể dùng một cách thôi."
Một nhân viên mang ra một thùng thăm, David khoanh tay nói: "Chúng tôi sẽ chọn sáu đội, để họ ngẫu hứng trình diễn một tiết mục, mọi người thấy sao?"
Đương nhiên không có ai phản đối ý kiến của David, dù có phản đối đi nữa, cũng không kịp, vì sau khi David nói xong, liền lấy sáu lá thăm trong thùng ra.
"Số ba, số năm, số mười, số mười hai, số mười ba, số mười sáu." David lại lộ ra nụ cười cường điệu, "Chúc các bạn may mắn."
Nhóm của Trầm Thiệu là số năm, có thể hiểu họ sẽ là nhóm thứ hai lên sân khấu, năm người nhìn nhau, Chúc Du nói trước: "Tôi biết đàn tranh."
"Tôi biết tỳ bà."
"Tôi biết thổi sáo."
đàn tranh (cổ cầm)đàn tỳ bàTrầm Thiệu ho khẽ một tiếng: "Tôi chỉ biết một chút piano, học chút xíu thư pháp và thái cực từ sư phụ."
Bốn người đồng loạt nhìn Cố Ninh Chiêu, gần như chờ cậu ấy chọn.
"Ba cậu đàn "Thập diện mai phục" (2), Tiểu Thiệu biểu diễn thư pháp, tôi múa quyền." Cố Ninh Chiêu nhanh chóng quyết định. Khi còn ở trên máy bay, họ đã nhận được lời nhắn nhủ của tổ quốc, là phải cố gắng thể hiện văn hóa Trung Hoa, nên trong trường hợp này, họ chỉ có thể chọn những gì phù hợp văn hóa đất nước mà thôi.
Trầm Thiệu gật đầu, nói với ban tổ chức những đồ vật họ cần xong, quay lại thấy phụ trách Vương của đội Trung Quốc đang nhìn về phía họ, cậu cười với ông một cái, vẻ mặt phụ trách Vương nhất thời nhẹ nhõm hơn một chút.
Biểu diễn đầu tiên là đội tuyển Mỹ, họ trình diễn một đoạn rap, được toàn hội trường hoan hô.
Cũng may ban tổ chức đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, ngay cả nhạc cụ truyền thống của Trung Hoa cũng có, mặc dù trong mắt Chúc Du âm sắc của cần đàn tranh kia kém hơn đàn của mình, nhưng trong trường hợp này cũng coi như tạm được.
Ở Trung Quốc, ngay cả những người chưa từng học nhạc cũng biết đến "Thập diện mai phục", đủ biết ca khúc nổi tiếng thế nào, hơn nữa độ khó rất cao, người mới học căn bản không thể nào đàn được danh khúc này.
Tiếng tỳ bà vừa vang lên, từ chậm đến nhanh, lại từ nhanh dần chậm lại, không khí nghiêm trang dần lan ra, nhưng sau khi tiếng đàn tranh hòa cùng, phần nghiêm trang cũng giảm đi mấy phần, chỉ còn lại vài phần uyển chuyển.
Đột nhiên, tiếng tỳ bà và đàn tranh ngừng lại, tiếng sáo vang lên, giống như tiếng gió lay trong rừng trúc, khiến người ta tìm thấy chút yên bình trong sự trang nghiêm.
Trầm Thiệu đã bỏ áo khoác ra múa bút trên giấy, cổ tay như rồng bay phượng múa, từng chữ hán nổi bật trên giấy, cậu đặt bút lông qua một bên, nâng tay khởi thức thái cực, tiếng tỳ bà tiếp tục vang lên, Cố Ninh Chiêu vẫn luôn đứng im cũng bắt đầu di chuyển, tiếng tỳ bà và đàn tranh ngày càng gấp, thế võ của cậu cũng ngày càng nhanh, khiến hội trường vỗ tay nhiệt liệt.
Tiếng sáo lại vang lên, hòa cùng tiếng tỳ bà, không quá rõ ràng, nhưng cũng không thể bỏ qua, khi tiết tấu sáo chậm dần, Trầm Thiệu cũng đã đi đến những chiêu Thái cực kinh điển.
Vừa tĩnh vừa động, vừa nhanh vừa chậm, thành hai thế đối lập, nhưng lại vô cùng hài hòa.
Khi tiết mục của họ vừa kết thúc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên. David bước lên sân khấu, giọng nói đầy cảm xúc: "Trời ơi, văn hóa Trung Hoa thật kỳ lạ, làm chúng tôi khác vô cùng ngạc nhiên."
Người phụ trách Trung Quốc dưới sân khấu thở hắt một hơn, họ cũng không ngờ năm tuyển thủ lần đầu tiên lên sân khấu đã tuyệt vời như vậy, điều này làm họ vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Đối với người Trung Quốc, trận chiến đầu tiên đã toàn thắng, là một chuyện vui mừng.
"Họ xuất sắc ngoài dự liệu của tôi," Phụ trách Vương nhìn năm thanh niên thong thả bước xuống sân khấu, bên tai còn vang tiếng hét của các nữ tuyển thủ, khẽ cười: "Xem ra, chọn họ là chính xác."
"Nghe nói gia đình họ đều không đơn giản," người bên cạnh ông nhỏ giọng hết mức, "Điều kiện gia đình của Trầm Thiệu lại kém nhất."
"Tôi thấy cậu ta thể hiện tốt nhất." Phụ trách Vương cười nói, "Ngược lại tôi thích cậu ấy nhất."
Người đứng cạnh ông cười cười, phụ họa một câu, liền không nhiều chuyện thêm nữa.
Dù sao ai cũng biết, người nọ từ nhỏ cha mẹ đã mất hết, nên với những gì Trầm Thiệu đã trải qua, hài lòng, cũng có thể hiểu được.
Phụ trách Vương không giải thích, trong lòng ông biết rõ, coi trọng Trầm Thiệu không chỉ về quá trình phát triển, mà quan trọng nhất là ông nhìn được từ người thanh niên này những thứ mà chỉ có thời gian mới có thể gửi gắm, những thứ đó sẽ khiến người ta ngày càng lý trí và chững chạc, nhưng vẫnkhông rõ đối phương vì sao chỉ là một thanh niên vừa mới hai mươi tuổi.
Cũng có lẽ vì tiết mục của đội Trung Quốc quá ấn tượng, nên những đội biểu diễn sau đó, khán giả cũng giảm đi sự hào hứng, trong đầu đều nhớ đến tiết mục của đội Trung Quốc mà thôi.
Nên sau khi dạ tiệc kết thúc, có vài tuyển thủ nhiệt tình cởi mở cố tình chạy đến cạnh nhóm Trầm Thiệu hỏi han, có thể học được những thứ đó ở đâu. Đối với chuyện này, vẻ mặt Trầm Thiệu thần bí, cao thủ chân chính có thể gặp không thể tìm, đơn giản mà nói, chính là duyên phận.
Những người còn lại nhìn các tuyển thủ ngoại quốc bị Trầm Thiệu đánh lừa đến mức kính ngưỡng rời đi, chớp mắt vài cái, họ cảm thấy tên đàn em này thiệt không hề đơn giản nha.
Đàn em thì rất lợi hại, làm đàn anh đàn chị như họ biết phải làm sao đây?
~oOo~
(1)Nguyên văn:
桑岛国, ta đã tìm trên google, ra được 2 kết quả: là đảo Sang, thuộc Yên Đài, tỉnh Sơn Đông; và đảo Sandøy thuộc Na Uy (đã từng nhắc đến ở chương 42)
Tuy nhiên cả hai kết quả này không ăn nhập gì với chuyện bất hòa giữa hai nước. Trong khi có Nhật Bản, còn được gọi là xứ sở Phù Tang, thì chữ Tang
(桑) lại trùng, và cũng có bất hòa giữa hai nước Trung Quốc và Nhật Bản. Nên ta đổi luôn.
Còn chương 42, vẫn giữ nguyên, vì nguyên là những người Tây phương, ta nghĩ có lẽ
Sandøy sẽ hợp lý hơn.
Vì chẳng phải tác giả, nên ko biết cái nào đúng cái nào sai.
(2)Tác giả chú thích: khúc "Thập diện mai phục" là tỳ bà khúc. Một trong 10 danh khúc của Trung Quốc.
Bạn nào muốn nghe, có thể google search, bạn Cao Bá Hưng đã từng đàn trong chương trình "Người bí ẩn".