Hai ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự sẽ kiểm tra đi đội hình trở thành tiết mục tốt nghiệp huấn luyện, theo lời huấn luyện viên giải thích, thì không bắt buộc đi đẹp nhất, nhưng phải đi có khí thế nhất.
May mắn dường như không mỉm cười với nhóm Trầm Thiệu, vì ngày bắt đầu kiểm tra nghi thức thì trời bắt đầu mưa phùn, tưới ướt đẫm bãi cỏ, nếu không phải mọi người mang dép nhựa đi trong nhà, đừng nói là đi đều, có thể bước đi được đã hay lắm rồi.
Mọi người dựa theo thứ tự sắp xếp đội hình khi ra kiểm duyệt, Trầm Thiệu và Diêu Bác Hiên đứng đầu tiên của đội hình, xung quanh đều là học sinh mặc quân phục rằn ri, Trầm Thiệu kéo kéo vành nón, muốn che bớt nước mưa hắt vào mặt, nhưng dường như vô ích, cậu thấy Diêu Bác Hiên vẫn đứng thẳng từ đầu đến cuối, liền lấy cùi chỏ huých huých y: "Cậu nói xem, khi nào kiểm duyệt mới bắt đầu?" Ngày thường khi huấn luyện, luôn mong mỏi trời mưa để không phải tập, trời lại cứ nắng chang chang, đến hôm nay mong đừng mưa, ông trời lại cố tình khóc.
Diêu Bác Hiên nhìn cậu, xoay mặt đi: "Sao tôi biết được?"
Trầm Thiệu hơi ngạc nhiên liếc nhìn y một cái, cậu đắc tội người này khi nào vậy?
"Bắt đầu kiểm duyệt rồi."
Nghe thấy bên cạnh truyền đến một câu như vậy, Trầm Thiệu nhìn qua hướng lễ đài, ở đó đã ngồi đầy người, có người mặc quân phục có người mặc tây trang, hình như không phải ai cũng thuộc quân khu.
"Mọi người chuẩn bị tốt," huấn luyện viên của nhóm Trầm Thiệu đã đi tới, giơ giơ tay lên nói: "Khi đến chỗ rẽ nhất định phải chú ý thật kỹ, không được bước quá xa. Mắt phải nhìn chằm chằm người bên cạnh, không được liếc ngang liếc dọc, khi đi ngang lễ đài, bước chân phải chỉnh tề, chú ý hiệu lệnh của hai người đi đầu, nếu có một người đi không tốt, cả đội ngũ sẽ bước sai theo, nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ!" Cả đại đội năm cùng hô lớn.
"Rất tốt. Khi bắt đầu duyệt đội hình, mọi người phải tỏ rõ khí thế như vậy, nếu quá yếu, đêm nay chúng ta lại phải tập hợp khẩn, đương nhiên, nếu các cậu thích luyện ngồi xổm thì vẫn được."
Mọi người đều phát ra tiếng rêи ɾỉ, phạt ngồi xổm kia thật sự là tra tấn thân thể, cuộc đời sau này bọn họ sẽ không dám nghĩ đến nửa chữ "ngồi xổm". Còn nếu tập hợp khẩn, suốt đêm bọn họ đừng mong giấc.
Huấn luyện viên đối với tiếng kêu rên của các sinh viên phi thường hài lòng, giả vời "khụ" một tiếng nói: "Không muốn bị phạt, thì phải thể hiện cho tốt, tranh thủ tạo tiếng vang "không chịu thua kém" cho đại đội năm chúng ta!"
Trầm Thiệu nghe các bạn học đằng sau kích động vâng dạ, yên lặng cúi đầu, tuổi trẻ thật tốt, chỉ nói mấy câu đơn giản đã có thể làm nhiệt huyết dâng trào.
"Đại đội năm chuẩn bị!"
Sau tiếng nhắc nhở, các bạn học trong đại đội năm liền khẩn trương hẳn lên, Trầm Thiệu cũng sửa nón lại ngay ngắn, cũng vuốt thẳng quân phục rằn ri của mình, bày ra dáng đứng tiêu chuẩn.
"Dậm chân tại chỗ!"
"Bước đều, bước!"
Khi tiến đến gần lễ đài, Trầm Thiệu cất cao giọng: "Nhìn phải!"
Tiếng bước chân dội xuống mặt đất thập phần đồng đều, Trầm Thiệu lắng nghe, những tiếng bước chân đó toát ra khí thế cùng lòng dũng cảm, ngay cả bùn dơ bắn lên ống quần cũng không cảm thấy. Cậu vẫn duy trì tư thế chào khi đi ngang lễ đài, cho đến khi cách xa lễ đài mấy mét, cậu mới hô lớn: "Bước đều, bước!"
Chờ khi bọn họ đi khuất vào trong, huấn luyện viên hài lòng bước đến, còn vươn tay vỗ vỗ vai Trầm Thiệu: "Tiếng cậu nhóc rất vang a."
Sân duyệt binh lớn như vậy, người đứng danh dự nếu muốn người phía sau nghe rõ hiệu lệnh, thanh âm không vang thì không thể được.
Trầm Thiệu cười hắc hắc, sau đó nói: "Huấn luyện viên, lần này liên đội chúng tôi sẽ không bị phạt, hôm nay chúng tôi đã cố gắng như vậy, buổi tối lại tập hợp khẩn, vậy thật không nhân đạo."
Những bạn học sau lưng cậu cũng hùa theo, huấn luyện viên khoanh hai tay lại cười, một lúc sau mới nói: "Được, đêm nay chúng ta không tập hợp khẩn, huấn luyện ngày mai cũng giảm bớt một chút."
Dù sao những sinh viên này sẽ rời quân doanh vào ngày mai, họ cũng không muốn làm tất cả không vui, huống chi những người này đều là nhân tài của Hoa đại, là tương lai của tổ quốc, họ cũng không thể thật sự ép những người kia vượt quá sức chịu đựng của cơ thể.
...
Trong một góc lễ đài, Cố Ninh Chiêu đứng lên khỏi băng ghế, khẽ nói với Cố Sùng Trị một câu, liền vội vàng rời đi.
Cố Sùng Trị nhìn bóng dáng đứa con, thấy cậu chạy về phía kết thúc đội hình, bất đắc dĩ thở dài nói với anh hai mình: "Thằng bé muốn ở trọ trong trường một năm, em rất lo với tính cách không thích nói chuyện của nó..."
Cố Sùng Nghiêm tại chức trong quân doanh, ngày thường cũng trầm mặc ít nói, đối với tính cách không thích nói chuyện của Cố Ninh Chiêu ngược lại không coi là vấn đề gì lớn: "Anh thấy tính cách nó không có gì hết, chú nhìn hết những thế gia công tử ở Bắc Kinh đi, rồi nhìn lại con nhà mình, chú sẽ biết đủ."
Bên cạnh còn có người khác, Cố Sùng Trị không dám nói nhiều, chỉ lắc lắc đầu: "Ninh Chiêu nó đâu phải chỉ có một vấn đề không thích nói chuyện đâu."
"Anh thấy hai em suy nghĩ quá nhiều, chờ nó tiếp xúc nhiều hơn, trưởng thành gặp được người hợp ý, sẽ không sao nữa hết." Cố Sùng Nghiêm cảm thấy em trai mình đã bị thương trường làm cho nhiễm thêm vài tật xấu, đứa cháu Ninh Chiêu vô cùng thông minh, đối với những con số lại có khả năng đặc biết, sau này nhất định xây dựng thương nghiệp cực lớn, không biết em trai em dâu lại cứ lo lắng cái gì không biết.
Cố Sùng Trị cười khổ hai tiếng, đành im lặng không nói nữa.
...
"Trầm Thiệu, thịt mỡ trưa hôm nay chúng tôi nhường cậu thêm một miếng!" Tiền Bân cùng vài bạn học khác bu xung quanh Trầm Thiệu, cười giỡn nói, "Cậu chính là miễn bài khổ hình của chúng tôi a."
"Làm gì mà khoa trương dữ vậy, các cậu không biết khi nãy tôi đi phía trước, nghe tiếng bước chân khí thế của các cậu, thật sự là như thế này." Trầm Thiệu giơ ngón cái lên, "Cho nên huấn luyện viên thấy chúng ta thể hiện tốt, mới có lòng từ bi a."
"Hắc, nhưng mà cậu cũng gan lắm a, dám nói huấn luyện viên không phạt, còn giảm bớt huấn luyện ngày mai," cánh tay Tiền Bân duỗi thẳng ra, ôm chặt vai Trầm Thiệu, "Miếng thịt mỡ màng tối nay chúng tôi sẽ nhường hết cho cậu."
"Một miếng sao đủ, ít nhất phải hai miếng mới được."
Diêu Bác Hiên đứng bên cạnh, nhìn Trầm Thiệu bị bạn học vây vào giữa, trong số đó thậm chí còn có người chung phòng huấn luyện với y, họ thà đùa giỡn với Trầm Thiệu, chứ không chịu làm thân với y, đến tột cùng là vì sao?
Y cảm thấy những tiếng ồn có chút chói tai, chuẩn bị tránh đi mấy bước, chợt nghe Trầm Thiệu nhắc đến y.
"Này, lần này Diêu Bác Hiên cũng là công thần, mấy miếng thịt kia nhường cho cậu ta đi, tôi ăn không nổi." Trầm Thiệu tách đám đông, vươn tay khoát lên vai Diêu Bác Hiên, "Bạn hiền, cái gì tốt nhất sẽ nhường cho cậu a."
Mọi người đều đang hưng phấn, nên cũng không quan tâm đối tượng đùa giỡn là ai, vài người tính cách tương đối sáng sủa vươn tay kéo Diêu Bác Hiên, sau đó nói, "Cậu đừng nghe cậu ta, thịt mỡ tối nay nhất định phải để cho cậu ấy."
Vì phải quý trọng lương thực, huấn luyện viên yêu cầu sinh viên không được để thừa thức ăn, nên những món thịt mỡ này nọ chính là nỗi đau trong lòng mọi người, mỗi lần đều bấm bụng nuốt hoặc giả vờ làm rơi xuống những góc huấn luyện viên không thấy được.
"Ừm, Trầm Thiệu có hơi gầy, ăn nhiều thịt mỡ một chút có lợi cho cơ thể." Diêu Bác Hiên ngẩn người, sau đó cười nói một câu.
"Tôi không thèm, niềm tin giữa người với người ở vứt đi đâu rồi a?" Trầm Thiệu ra vẻ ai oán thở dài nói, "Tôi thấy tim mình đau quá."
Lại thêm một trận cười đùa của bạn học.
Diêu Bác Hiên nhìn bạn học xung quanh đang đùa giỡn với mình, muốn ra vẻ lãnh đạm một chút, cuối cùng không được bị mọi người cuốn theo.
...
Mặc dù đứng giữa một nhóm người đều đội nón mặc quân phục rằn ri, nhưng Cố Ninh Chiêu vẫn rất nhanh tìm được Trầm Thiệu, cậu nhìn Trầm Thiệu đang bị bạn học vây quanh, thấy bọn họ khoát vai cười giỡn vui vẻ, vốn bước chân đang thong thả đột nhiên trở nên gấp rút.
"Trầm Thiệu!".
Nghe có người gọi mình, Trầm Thiệu tò mò quay đầu lại, nhìn thấy Cố Ninh Chiêu mặc áo sơ mi trắng quần jean đứng cách đó không xa, nón lưỡi trai đội trên đầu đã ướt mèm, càng đừng nhắc đến đôi giày thể thao trắng tinh giờ đã dính đầy bùn. Giữa đám bạn học toàn sắc màu loang lổ, Cố Ninh Chiêu đặc biệt nổi bật.
Những bạn học khác cũng hơi ngạc nhiên thấy Cố Ninh Chiêu đột nhiên xuất hiện, không phải bọn họ thấy lạ lẫm gì, thật sự nhìn màu rằn ri quá lâu, đột nhiên xuất hiện một nam sinh mặc thường phục, không muốn tò mò cũng không được.
Không nghe thấy bên đội hình nữ sinh đã có người hét lên, giữa tình huống như vậy, đẹp trai bảy phần cũng thành mười phần.
Thấy Trầm Thiệu đã nhận ra mình, Cố Ninh Chiêu bước nhanh đến trước mặt Trầm Thiệu, cũng không thèm nhìn nhữg bạn học khác, nói ngay: "Vừa rồi rất xuất sắc."
Trầm Thiệu khó hiểu nhíu mày, vừa rồi?
"Lúc duyệt đội hình." Cố Ninh Chiêu bổ sung, "Tôi ngồi trên lễ đài, liếc mắt là nhìn ra cậu."
Các bạn học quay sang nhìn nhau, đây là công tử nhà ai, lại có thể ngồi trên lễ đài xem duyệt đội hình?
Có người nhận ra Cố Ninh Chiêu, ngạc nhiên nói với người bên cạnh: "Đây không phải là Cố Ninh Chiêu sao, cậu ta quen Trầm Thiệu hả?"
Nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng, mọi người ở chung hơn mười ngày, cũng biết Trầm Thiệu là người thị trấn Quả, sao lại quen biết Cố Ninh Chiêu ở Bắc Kinh được?
Chẳng lẽ Trầm Thiệu cũng là thế gia công tử, chỉ là ngày thường không thể hiện ra thôi. Cẩn thận ngẫm lại, bình thường cử chỉ Trầm Thiệu quả thật rất có phép tắc, kiến thức cũng rộng, quả thật không giống con cái trong gia đình bình thường. Nghĩ đến đây, mọi người lại càng cảm thấy Trầm Thiệu thật sự là thế gia công tử, nếu không thì sao có thể quen biết Cố Ninh Chiêu được?.
Trầm Thiệu không biết bạn học của mình đang suy diễn cái gì, cậu bước đến cạnh Cố Ninh Chiêu, sau đó nói: "Trời đang mưa càng lúc càng lớn, chút nữa chúng tôi phải trở về đại đội, sao cậu còn chạy đến đây?"
"Nhà của tôi có hạng mục hợp tác với trường, nên nhận được lời mời đến xem sinh viên biểu diễn duyệt binh. Tôi vừa nhận ra cậu, liền chạy đến thăm cậu," Cố Ninh Chiêu nghiêm mặt nói, "Một chút là tôi về."
Trầm Thiệu nhìn khoảng cách từ lễ đài đến chỗ mình, thăm hỏi này cũng đi khá xa. Cậu thấy Cố Ninh Chiêu nghiêm mặt giống như "tôi chỉ đi ngang qua", cười nói: "Cám ơn cậu đặc biệt đến thăm tôi, ngày mai tôi trở lại trường rồi, lúc đó gặp cậu ở ký túc xá nhé?"
Cố Ninh Chiêu có chút không tự nhiên quay quay mặt đi: "Chắc là gặp."
Nụ cười của Trầm Thiệu càng thêm rạng rỡ, nếu cậu thật sự chỉ đang mười bảy tuổi, có lẽ sẽ không phân biệt được đến tột cùng Cố Ninh Chiêu đang nói thật hay nói dối, nhưng cậu lăn lộn hơn nửa đời người rồi trọng sinh, sao lại nhìn không ra Cố Ninh Chiêu với tính cách không thích nói chuyện giờ lại không biết làm sao để thân thiết với người khác, cậu vươn tay khoát lên vai Cố Ninh Chiêu, "Bạn hiền, rất nghĩa khí a, còn đặc biệt đến thăm anh em đang chịu khổ nữa."
Bị Trầm Thiệu ôm vai, sắc mặt Cố Ninh Chiêu càng cứng ngắc, cậu lấy từ trong túi quần ra mấy thanh chocolate, sau đó nhét vào túi quần Trầm Thiệu: "Nghe nói huấn luyện quân sự ăn không đủ no, cậu cầm cái này đi, đừng chia cho người khác."
Mắt y nhìn bốn phía, cảm thấy huấn luyện viên không phát hiện ra hành động của mình, sau đó lui về sau một bước, không để Trầm Thiệu ôm vai mình nữa, "Tôi về đây."
Trầm Thiệu nhìn Cố Ninh Chiêu không nhanh không chậm xuyên qua một đám sinh viên mặc quân phục, sờ sờ túi quần, bất đắc dĩ cười cười, đây là sợ huấn luyện viên tịch thu, nên mới lén lút nhét vào túi quần cậu?
Khi trở về phòng, Trầm Thiệu đem chocolate Cố Ninh Chiêu cho cậu cất vào trong balo, không phải cậu keo kiệt, mà bởi vì chocolate căn bản không đủ để chia, vẫn cất đi thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Trầm Thiệu lấy gói bánh quy đã lén giấu trước đó chia cho mọi người, sau đó yên tâm thoải mái đóng balo lại.
...
"Vừa rồi đi tìm bạn học?" Cố Sùng Trị nhìn đứa con đã thay quần áo khác, không biết con mình đến tột cùng là nghĩ cái gì, "Có quen bạn thì mời cậu ta đến nhà mình chơi, cả nhà chúng ta đều sẽ nhiệt liệt chào đón."
Mấy năm nay vì thành tích con mình thật sự quá mức ưu dị, nhiều lúc không đến trường họ cũng không ép buộc, những năm qua cũng không thấy con mình thân với người bạn cùng tuổi nào, bây giờ rốt cục chịu chủ động giao hảo với bạn học, họ chỉ biết vui mừng.
"Là bạn cùng phòng." Tâm tình Cố Ninh Chiêu rất tốt, khi nói chuyện với Cố Sùng Trị, còn toát ra chút khoan khoái, "Cậu ấy là thủ khoa tỉnh, biết đàn piano biết thư pháp."
"Cậu ta rất tốt?" Hiếm khi thấy con mình như vậy, Cố Sùng Trị liền tiếp tục trò chuyện với con mình.
"Rất tốt," Cố Ninh Chiêu cúi đầu, nhìn bàn tay đang đặt lên đầu gối mình, "Vẫn luôn rất tốt."
Cố Sùng Trị đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Chúng ta không can thiệp chuyện kết bạn của con, cũng tin mắt nhìn người của con."
Ninh Chiêu là đứa cực kỳ thông minh, nhưng chỉ với việc thông minh quá mức này, cũng làm cậu không muốn giao lưu với người khác, bình thường với người trong nhà tốt xấu gì cũng còn chịu mở miệng, ra ngoài rồi gần như không mở miệng, cũng không chịu làm quen với ai.
Đôi khi họ thà rằng con mình chỉ là đứa trẻ bình thường, không cần đạt nhiều thù vinh như vậy, người làm cha làm mẹ, chỉ mong muốn con mình cả đời hạnh phúc, không còn mong mỏi gì nữa.
Cố Ninh Chiêu nhìn Cố Sùng Trị, trong ánh mắt dẫn theo tia sáng rực rỡ không dấu diếm: "Ba mẹ sẽ thích cậu ấy chứ?"
Cố Sùng Trị thấy cậu như vậy, khẽ bật cười lại xoa xoa đầu cậu: "Chỉ cần nhân phẩm đối phương không có vấn đề, con thích thì chúng ta sẽ thích."
Cố Ninh Chiêu như suy nghĩ gì đó gật gật đầu, cúi đầu suy tư rất lâu, sau đó bổ sung một câu.
"Nhân phẩm cậu ấy không vấn đề, ba mẹ nhất định phải thích cậu ấy."